Cập nhật thông tin chi tiết về Truyện: Cực Sủng Đệ Nhất Phu Nhân mới nhất trên website Kidzkream.com. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.
Bạch Lăng bất đắc dĩ chỉ có thể ôm bụng chờ may mắn, cẩn thận đi xuống lầu, hy vọng lúc này Minh Dạ đã tới công ty, như vậy thì cô sẽ không cần phải đối mặt với anh nữa.
Nhưng Bạch Lăng không nghĩ tới, cô vừa đi xuống lầu, ngẩng đầu đã thấy cậu ấm nọ đang ngồi ngay ngắn ở ghế xem báo uống cà phê, một tư thế vô cùng nhàn nhã.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Bạch Lăng, tờ báo chí khẽ hạ xuống, vừa lúc ánh mắt hai người đụng phải nhau.
Bạch Lăng sợ đến vội cúi đầu, bỏ qua cái nhìn của Minh Dạ, làm bộ tùy ý hỏi: “Anh… Sao anh vẫn còn ở đây? Anh không đi làm sao?”
Khóe môi Minh Dạ nổi lên một tia thích thú: “Một bệnh nhân vừa mới khỏi bệnh, cần nhất chính là nghỉ ngơi hợp lý đề phòng bệnh lại tái phát, cô nói sao… mẹ kế…”
Chân Bạch Lăng mềm nhũn, nếu không phải có quản gia đỡ cô, sợ rằng cô sẽ không bước nổi 5 bậc thang còn lại mất.
Quản gia sau đó liền tốt bụng đoán ý cô: “Bà chủ đói rồi sao?”
“Ừm!” Bạch Lăng vội gật đầu.
“Bà chủ chờ một lát, tôi lập tức kêu người chuẩn bị bữa sáng!”
Minh Dạ lại cầm tờ báo lên đọc, không nhìn Bạch Lăng nữa, trong lòng cô cuối cùng cũng thoáng thở phào, nếu như lúc ăn cơm mà cũng bị anh nhìn chằm chằm như vậy thì thực là cô không nuốt nổi mất.
Bữa sáng nhà họ Minh rất đơn giản, bánh kem, bánh mì, bánh mì nướng, tuy là Bạch Lăng không thích ăn bữa sáng kiểu Tây Âu này, nhưng vì đang đói bụng nên cô chỉ có thể cố ăn.
Vẻ mặt cô rốt cuộc cũng thỏa mãn, hài lòng nuốt một miếng bánh mì, trong lúc lơ đãng đưa mắt sang nhìn người đàn ông đối diện, thấy anh cũng đang nhìn cô.
Bạch Lăng bị nhìn có chút không tự nhiên, vữa nghĩ tới khi nãy mình ăn cơm cũng bị anh nhìn như vậy, trong lòng thầm cảm thấy mất mặt, cắn môi trừng anh.
“Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy người khác ăn sáng bao giờ sao?”
Minh Dạ nhíu mày, đứng lên đi tới trước mặt Bạch Lăng, cúi đầu nhìn cô một hồi, ánh mắt rơi vào đôi môi đỏ mọng của cô, sau đó đưa tay nhẹ nhàng lau qua cánh một mềm nhũn của Bạch Lăng.
Truyện: Sủng Em Không Tốt Sao
“Bác sĩ, con tôi ra sao? Nó không sao chứ?”
“Hàn tiểu thư, cô trước hãy bình tĩnh nghe tôi nói.”
“Bác sĩ, tôi đã bình tĩnh, phiền ông mau nói con tôi rốt cuộc làm sao vậy?” Chỉ Ngưng có dự cảm xấu, năm năm trước, thời điểm mẹ cô ở bệnh viện, bác sĩ cũng nói cô bình tĩnh, kết quả” không, sẽ không “
“Trước mắt, chúng tôi đại khái đã xác định, nó bị bệnh máu trắng.”
“Máu” bệnh máu trắng? Làm sao có thể? Nó rõ ràng chỉ là phát sốt! Vì” vì sao? Tại sao lại biến thành bệnh máu trắng? Vì sao? Có phải bệnh viện các người khám sai rồi không?” Chỉ Ngưng lắc lắc người bác sĩ, la to.
“Ngưng Nhi, em không nên kích động, trước hết nghe bác sĩ nói. Ngoan, không nên kích động.” Hoàng Phủ Thần Phong ôm lấy Chỉ Ngưng, sợ cô quá kích động sẽ ngất xỉu.
“Chúng tôi sẽ xét nghiệm tủy của hắn, như vậy mới có thể xác nhận chúng tôi chẩn đoán bệnh có sai hay không.”
“Xét nghiệm tủy? Bảo bối sẽ rất đau, không cần, nó sẽ sợ.” Chỉ Ngưng nghe thấy bác sĩ nói…, khóc càng thêm thương tâm.
“Ngưng Nhi, đừng khóc, chỉ có làm xét nghiệm tủy, bác sĩ mới có thể xác định Ivan có phải bị bệnh máu trắng hay không.” Hắn cũng rất đau lòng a! Dù sao cũng là con của mình.
“Hàn tiểu thư xin yên tâm, trước đó chúng tôi sẽ gây tê.”
Hoàng Phủ Thần Phong dìu Chỉ Ngưng ngồi xuống, Cheney nghe được lời bác sĩ nói…, cũng khóc, hắn ghé vào trong ngực Chỉ Ngưng, nói: “Mẹ, anh trai sẽ không có chuyện gì, đúng không? Con không muốn anh trai có chuyện, con đem tiểu anh đào tặng cho anh trai, con đem tiểu anh đào ở LA cũng tặng cho anh trai, chỉ cần anh trai không có việc gì, con đem tất cả tiểu anh đào đều tặng cho anh trai, mẹ, ô ô ô” con không muốn anh trại bị bệnh. Mẹ”
“Cheney ngoan, đừng khóc, anh trai sẽ không có chuyện gì.” Hoàng Phủ Thần Phong một bên ôm Chỉ Ngưng, một bên an ủi con trai nhỏ.
“Người đàn ông thối” tôi cầu xin ông, nhất định phải tìm bác sĩ tốt nhất chữa bệnh cho anh trai tôi.”
“Cha đáp ứng con, ngoan, đừng khóc.”
“Người đàn ông thối, cám ơn.”
Hai giờ sau, bác sĩ lần nữa bước ra: “Hàn tiểu thư, con của ngài xác thực là bị bệnh máu trắng.”
“Không” sẽ không, tại sao phải như vậy? Không phải là như vậy, không phải như thế” Chỉ Ngưng đã khóc không ra nước mắt.
“Hàn tiểu thư, trước mắt, chỉ cần có tủy thích hợp, cơ hội khỏi bệnh của con ngài là rất lớn.”
“Tôi, dùng tủy của tôi, tôi là mẹ nó, tủy của tôi nhất định có thể.”
“Không được Ngưng Nhi, không thể dùng của em. Bác sĩ, tôi là cha nó, dùng của tôi.”
“Hoàng Phủ Thần Phong, anh”
“Yên tâm đi! Ngưng Nhi, không cần phải lo lắng.” Hoàng Phủ Thần Phong hôn lên trán Chỉ Ngưng.
“Người đàn ông thối” cảm ơn, cám ơn đã cứu anh trai tôi! Ô ô ô”
“Cám ơn cái gì? Cha là cha của các con, đương nhiên phải cứu anh trai con.”
Hoàng Phủ Thần Phong cùng Ivan đồng thời được đưa đến phòng giải phẫu, Chỉ Ngưng nhịn xuống nước mắt, “Bảo bối, mẹ cùng em trai ở bên ngoài chờ con, con không phải sợ, bảo bối nhất định sẽ không có chuyện gì. Mẹ thực xin lỗi con, mẹ không chăm sóc tốt con.”
Ivan giúp Chỉ Ngưng lau nước mắt, “Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng, con không sợ, mẹ mỗi ngày đều rất chăm sóc chúng con, cho nên mẹ, mẹ không cần phải tự trách, chỉ là, mẹ, con rất nhớ ‘quân đoàn dâu tây’ ở LA, không biết các em ấy có nhớ con hay không.”
“Chờ con hết bệnh, có thể cùng các em ấy chat webcam a!” Chỉ Ngưng cầm bàn tay nhỏ bé của con trai lớn, hôn lên giữa tay hắn, cô xoay qua chỗ khác, nói với Hoàng Phủ Thần Phong: “Phong, chúng tôi ở bên ngoài chờ anh.” Thiên ngôn vạn ngữ, đều không bằng lời này.
“Ivan, anh sẽ không có chuyện gì, em đã đáp ứng đem tiểu anh đào tặng cho anh, cho nên, cố gắng lên.”
Trong phòng giải phẫu, một đám bác sĩ cũng đang khẩn trương làm giải phẫu, ngoài phòng giải phẫu, Chỉ Ngưng và con trai nhỏ ôm lấy nhau, an ủi lẫn nhau.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, từ lúc bọn họ đi vào đến bây giờ, tâm Chỉ Ngưng không có một khắc yên ổn.
Đèn tắt, bác sĩ đi ra ngoài.
“Bác sĩ”
“Giải phẫu phi thường thành công! Bọn họ sẽ được đưa vào phòng hồi sức, chờ thuốc mê hết tác dụng sẽ tỉnh lại.”
“Cám ơn” thật sự rất cám ơn ông, bác sĩ!” Chỉ Ngưng rốt cục yên tâm.
“Mẹ, Ivan cùng người đàn ông thối kia không sao rồi.” Cheney cũng vui vẻ ôm chân Chỉ Ngưng, cao hứng cười.
Một ngày sau, Hoàng Phủ Thần Phong liền từ phòng hồi sức chuyển qua phòng bệnh VIP, nhưng Ivan vẫn còn đang ở trong phòng hồi sức, hắn phải ở đó trong ba tháng. Nói cách khác, trong ba tháng tới, Ivan chỉ có thể gặp bọn họ qua kính cách thủy tinh, chỉ có thể nói chuyện với bọn họ thông qua điện thoại nội tuyến.
Chỉ Ngưng cùng Cheney mỗi ngày đều đưa ba bữa cơm cho Hoàng Phủ Thần Phong, tuy Cheney vẫn như trước gọi Hoàng Phủ Thần Phong là người đàn ông thối, nhưng thái độ với Hoàng Phủ Thần Phong đã tốt hơn nhiều, còn thường xuyên cùng Hoàng Phủ Thần Phong nói chuyện phiếm.
“Tiểu tử, con chừng nào thì mới chịu gọi cha là cha?” Những ngày này, Hoàng Phủ Thần Phong hỏi vấn đề này không chỉ một lần.
“Tôi sẽ không gọi, năm năm trước ông hại tôi mẹ thương tâm như vậy, tôi sẽ không tha thứ cho ông.” Cheney một bên chơi lấy PSP, một bên cùng Hoàng Phủ Thần Phong tán gẫu.
” Nếu như mẹ con tha thứ cho cha, vậy con sẽ gọi cha là cha, được không?”
“Tốt! Dù sao mẹ sẽ không dễ dàng tha thứ cho ông, cho nên, ông cứ chầm chậm chờ tốt lắm.”
“Cheney, cha hỏi con a! Ngày đó, con nói tiểu anh đào là có ý gì? Còn có Ivan nói cái ‘quân đoàn dâu tây’ gì đó nữa?” Nhiều ngày trôi qua như vậy, Hoàng Phủ Thần Phong thủy chung nghĩ mãi mà không rõ.
“A! Cái kia a! Tiểu anh đào chính là em gái lần trước tôi gặp ở đại sảnh khách sạn! Bởi vì tôi thích anh đào, cho nên, tôi gọi những em gái xinh đẹp kia là tiểu anh đào, Ivan thích dâu tây, cho nên, anh ấy gọi những em gái xinh đẹp là tiểu dâu tây, ở LA, tôi có một ‘quân đoàn anh đào’, anh ấy có một ‘quân đoàn dâu tây’, đã hiểu chưa?”
Hoàng Phủ Thần Phong nghe xong, thiếu chút nữa từ trên giường bệnh nhảy dựng lên, trời ạ! Hai tiểu thử thối này, tuổi còn nhỏ như vậy đã tiếp cận những em gái nhỏ? So với người cha như hắn còn lợi hại hơn, thật là hổ phụ sinh hổ tử a! “Tên tiểu tử này”
“Người đàn ông thối, tôi biết rõ ông muốn mắng tôi. Ông còn không phải rất phong lưu, mỗi ngày đều đến hộp đêm sao, chúng tôi không phải giống ông sao! Đừng tưởng rằng chúng tôi ở LA thì không biết quân đoàn kia của ông, cho tôi xin a. Tôi và Ivan có gạt mẹ vụng trộm lên mạng tra tư liệu của ông, đã sớm biết ông là cha của chúng tôi, nhưng chúng tôi sợ mẹ thương tâm, nên không đề cập trước mặt mẹ thôi.”
“Mẹ con đi rồi, cha liền không có quân đoàn gì.”
Hai cha con này, rốt cuộc đang nói chuyện những thứ gì a?
“Người đàn ông thối, mẹ của tôi ở LA có rất nhiều người theo đuổi. Mấy ngày nữa, thực sự có người theo đuổi tới đây, ông ấy cũng là nhà thiết kế trang sức, gọi là Richard Prince.” Cheney hảo tâm tiết lộ điểm tài liệu bí mật cho người đàn ông thối.
“Cái gì?” Lần này, Hoàng Phủ Thần Phong thật sự tức giận từ trên giường bệnh nhảy lên.
“Thật sự, ông không nên kích động như vậy! Ông ấy nói chuyện điện thoại với mẹ, tôi nghe được.” Cheney kéo Hoàng Phủ Thần Phong xuống.
“Mẹ con thích hắn sao?”
“Mẹ hiện tại ngoại trừ tôi cùng Ivan, ai cũng không thích, đương nhiên cũng kể cả ông.”
“Cha đã biết, cha nhất định sẽ đưa mẹ con trở về.” Hiện tại, Hoàng Phủ Thần Phong nhất định phải nghĩ hết biện pháp, làm cho Chỉ Ngưng hai mươi bốn tiếng đồng hồ lưu lại chăm sóc hắn, không cho Chỉ Ngưng cơ hội đi hẹn hò.
Giữa trưa, Chỉ Ngưng đưa cơm trưa tới, “Hoàng Phủ Thần Phong, ăn cơm trưa.”
“Anh không muốn ăn, không có khẩu vị.” Hoàng Phủ Thần Phong ngủ tiếp.
“Anh làm sao vậy? Anh khó chịu sao? Hay là món ăn tôi làm anh không muốn ăn, muốn ăn cái khác?”
“Không có, cũng không phải.”
“Vậy anh rốt cuộc có chuyện gì? Không nên làm tôi sợ.” Chỉ Ngưng vội nắm thật chặt tay Hoàng Phủ Thần Phong.
“Ngưng Nhi, có phải em vẫn rất hận anh hay không?” Hoàng Phủ Thần Phong nhìn chằm chằm Chỉ Ngưng.
Truyện: Tuyệt Phẩm Tiên Y
Bác sĩ Lưu, chính là bác sĩ tư nhân của Lý Lôi, bình thường ngoài Lý Lôi ra thì không xem bệnh cho ai cả, hiện tại Lý Sát có thể có đãi ngộ này vẫn là nhờ phúc của Trương Đại Thiểu.
Bác sĩ Lưu đã qua tuổi sáu mươi rất nhanh đã theo người hầu đi vào, sắc mặt Lý Lôi trở nên dịu đi, nhã nhặn nói với bác sĩ Lưu:
– Lão Lưu, tôi có một đứa cháu, chính là Lý Sát, ông qua nhìn thử xen hắn còn có vấn đề gì không đi!
Bác sĩ Lưu nghi hoặc trong lòng, chuyện Lý Sát bị bệnh liệt dương, ông biết, mình cũng đã từng ra tay chữa trị, nhưng lại bó tay, không biết tộc trưởng lần này là có ý gì.
Tuy có nghi vấn nhưng bác sĩ Lưu cũng không hỏi nhiều, theo người hầu đi tới chỗ Lý Sát.
Không bao lau sau bác sĩ Lưu lại vội vàng đi tới, nhưng trên mặt lại đổi thành một biểu tình hưng phấn cũng không thể giải thích:
– Ông chủ, công tử Lý Sát đã hoàn toàn tốt rồi! Thật sự là không thể giải thích được! Bệnh của công tử Lý Sát tôi rất rõ nhưng không thể ngờ là lại trị khỏi được.
– Thực sự tốt rồi?
Lý Lôi nghe vậy vừa mừng vừa sợ, nét mặt già nua run rẩy hai cái, hiển nhiên là rất kích động.
– Ông chủ, có thể nói cho tôi biết, vị thần y nào chữ khỏi bệnh cho công tử Lý Sát không?
Bác sĩ Lưu tuổi đã cao nhưng lại lộ ra bộ mặt rạng rỡ như đang yêu.
– Loại thần y này, nếu không nhìn thấy tôi thật sự khó có thể yên tâm.
Tâm tình Lý Lôi đang tốt lại buồn bực do bị Trương Đại Thiểu hung hăng tát một cái vào mặt Lý gia, một ngón tay chỉ vào Trương Đại Thiểu:
– Lão Lưu, người kia kìa, xa tận chân trời gần ngay trước mắt.
Bác sĩ Lưu nhìn theo tay Lý Lôi chỉ, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người Trương Đại Thiểu, có chút không thể tin được thử hỏi:
– Cậu chính là vị thần y kia?
– Không dám nhận là thần y, chỉ biết một chút y thuật mà thôi.
Trương Đại Thiểu vội vàng khiêm tốn trả lời, đây là người có thực tài trước mặt mọi người, đây là sự tôn trọng phát ra từ nội tâm Trương Đại Thiểu.
– Là cậu chữa trị cho công tử Lý Sát?
Bác sĩ Lưu rõ ràng vẫn không tin Trương Đại Thiểu, đánh giá Trương Đại Thiểu từ trên xuống dưới, người này mới bao nhiêu tuổi? Cũng chỉ bằng tuổi cháu mình thôi, sao có thể có y thuật lợi hại như vậy?
– Là tôi, không biết bác sĩ Lưu có gì chỉ bảo?
Trương Đại Thiểu mỉm cười toát ra một sự tự tin vô cùng lớn.
Biết bác sĩ Lưu không tin, Trương Đại Thiểu nhìn chằm chằm bác sĩ lưu rồi tiếp tục nói:
– Bác sĩ Lưu, mỗi buổi tối ông đều bị đau ở thắt lưng, yết hầu khô khốc, lúc rời giường thì có cảm giác buồn nôn, hơn nữa lúc đánh răng cảm giác này lại càng mãnh liệt phải không?
– Đúng vậy! Cậu nói không sai!
Bác sĩ Lưu ánh mắt sáng ngời, trong lòng cũng âm thầm cả kinh, chẳng lẽ Lý công tử thật sự là do người thanh niên này chữa khỏi sao?
Lập lức đem mấy vấn đề sâu xa trong giới y học ra bắt đầu hỏi.
Lý Lôi cũng không nói gì, ở đó ôm cánh tay nhìn bác sĩ Lưu thử Trương Đại Thiểu.
Tuy đã chứng kiến tài năng của Trương Đại Thiểu, nhưng cũng không có cách nào khác, Trương Đại Thiểu tuổi còn rất trẻ, một năm trước vẫn là một nhị thế tổ không học vấn không nghề nghiệp, trong nháy mắt trở thành thần y, điều này có chút không tin được.
Phải nhờ tới sự xác nhận của bác sĩ Lưu, Lý Lôi mới có thể yên lòng.
Trương Đại Thiểu tuy rằng thông thạo trị bệnh cứu người, nhưng đàm luận tài chữa bệnh cùng một vị chuyên gia như vậy, hắn vẫn là người châm lửa sau. Nhưng mà Trương Đại Thiểu cũng tránh nặng tìm nhẹ, không nói chuyện tài chữa bệnh, mà là tùy tiện chỉ vào hai người, nói bệnh tật trên người họ thật rõ ràng.
Không đến mười phút, thái độ của bác sĩ Lưu đối với Trương Đại Thiểu đã chuyển từ hoài nghi sang tâm phục khẩu phục!
Bởi vì Trương Đại Thiểu chỉ đứng đó quan sát đã có thể đạt tới hiệu quả chẩn đoán bệnh tinh tế như mình, thậm chí còn toàn diện hơn, đó là sự bội phục phát ra từ nội tâm của bác sĩ Lưu.
– Người anh em tuổi còn trẻ mà có y thuật đạt tới trình độ thần kì này, không phục không được!
Bác sĩ Lưu liên tục lắc đầu cảm thán, lại nhìn Trương Đại Thiểu bằng ánh mắt cuồng nhiệt:
– Haizz, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, tôi già rồi.
Bác sĩ Lưu chính là bác sĩ nổi tiếng trong nước, được hắn khen ngợi như vậy làm một chút nghi ngờ của Lý Lôi đối với Trương Đại Thiểu hoàn toàn mất đi.
Sau khi tiễn bác sĩ Lưu, Lý Lôi khó có thể bình phục tâm tình của mình, giọng nói có chút run run:
– Trương Thiên, nếu cậu thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho cha tôi, lớn nhỏ trong Lý gia đều vô cùng cảm kích.
– Không dám.
Vẻ mặt Trương Đại Thiểu không có gì biến hóa, vẫn ôn hòa như vậy:
– Chỉ cần Lý gia về sau đừng làm phiền đến tôi, đối với cha tôi công bằng một chút là được rồi.
– Đó là điều đương nhiên rồi.
Lý Lôi lập tức nói:
– Chỉ cần cha tôi có thể khỏi hẳn, hết thảy những chuyện này đều không là vấn đề, cho dù cậu muốn trở về Lý gia cũng không cần phải lo lắng.
Trở về Lý gia? Quên đi. Trương Đại Thiểu lơ đễnh khẽ hừ một tiếng, nói:
– Nhớ kỹ lời bác vừa nói đó, khi nào thì bắt đầu, bác kêu người tới tìm tôi.
– Nói nhiều không bằng hành động, Trương Thiên, không bằng bây giờ cậu chữa trị cho ông cụ đi.
Lý Lôi sợi Trương Đại Thiểu đổi ý, vội vàng nói.
– Bác cả, nói như vậy, bác sẽ đồng ý với đề nghị của tôi?
Trương Đại Thiểu không muốn bị Lý Lôi lừa dối, ánh mắt sắc bén có thần nhìn chằm chằm Lý Lôi.
– Tôi tính sổ với cha con Lý Sát, Lý gia không thể can thiệp!
Lý Lôi nhắm hai mắt lại, hắn biết Trương Đại Thiểu sẽ không bỏ qua cho cha con lão Tam, chỉ cần mình mở miệng, như vậy cha con lão Tam coi như là xong rồi. Hắn không đành lòng nhìn em mình chết như vậy.
Một bên là cha, một bên là em trai, Lý Lôi rất khó chọn lựa.
– Trương Thiên, lão Tam tuy có sai, nhưng cũng có nguyên nhân, tính ra cậu từng là người của Lý gia, hẳn là cậu hiểu được. Không bằng như vậy, Lý gia sẽ bồi thường cho cậu, cậu hãy bỏ qua cho lão Tam đi.
Lý Lôi đau đầu nói.
– Bác cả, bác biết đây là chuyện không thể xảy ra.
Lời nói của Trương Đại Thiểu kiên định vô cùng, không cho thương lượng.
– Bác là tộc trưởng, hẳn là sẽ có lựa chọn chính xác, cơ hội chỉ có một lần.
Lý Lôi nhìn Trương Đại Thiểu bằng ánh mắt thâm thúy như biển rộng, hít sâu một hơi, sau một lúc lâu rốt cục gật gật đầu, nói:
– Chỉ cần cậu có thể chữa khỏi bệnh cho ông cụ, chuyện của lão Tam, Lý gia tuyệt đối không nhúng tay!
Lời này vừa nói ra làm cho mọi người trong đại sảnh đều cả kinh.
– Đây là bác nói đó, bác cả.
Trương Đại Thiểu hừ nói:
– Người ở đây cũng đã nghe thấy, tôi hy vọng Lý gia có thể tuân thủ hứa hẹn, bằng không, hậu quả là gì tôi không dám cam đoan.
Người trong đại sảnh nghe vậy trong lòng run lên, giận dữ, kìm nén oan ức, không cam lòng, khiếp sợ, tâm tình gì đều có. Lời nói của Trương Đại Thiểu tuy không vang dội nhưng không biết vì sao lại như tiếng sấm sét nổ vang trong lòng mọi người.
Không ai hoài nghi tính chân thật của những lời nói này.
Lúc sau Lý Lôi lập tức đến chỗ lão gia chữa bệnh, Trương Đại Thiểu tất nhiên không có ý kiến gì.
Lý Lôi lập tức phái người đi ra ngoài sắp xếp, cùng Lý thất gia chờ mấy trưởng bối Lý gia cùng nhau chậm rãi tiến quân đến khu an dưỡng tư nhân của Lý gia.
Về phần Lý tam gia, hắn vẫn ngẩn ngơ ở chỗ Lý Sát, không biết chút gì về chuyện xảy ra lúc sau.
Lão gia là người ân oán rõ ràng, chờ hắn khỏi hẳn, vận mệnh của cha con Lý Sát đã có thể gặp hạn.
Khu an dưỡng tư nhân của Lý gia cách Lý gia một khoảng khá xa, ở một nơi non xanh nước biếc ở ngoại ô thành phố, bên trong còn có y sĩ, hộ sĩ tổng cộng có hơn hai mươi người, trong ngoài tất cả đều là để phục vụ ông cụ.
Nửa giờ sau, hơn hai mươi người đều bị dọa, cao tầng Lý gia toàn bộ đều đến đây!
Đợi lúc Lý Lôi đưa Trương Đại Thiểu phòng cấp cứu của ông cụ, mọi người sợ tới mức muốn nhảy lên, tộc trưởng Lý Lôi, hắn điên rồi sao? Tìm một người trẻ tuổi tới đây, còn nói cái gì là chữa bệnh cho ông cụ, đừng lộn xộn, hắn còn chưa đủ lông đủ cánh nữa!
– Mọi người, đi ra ngoài hết đi!
Thần thức Trương Đại Thiểu đảo qua trên người ông cụ, trong lòng lập tức biết, để chữa khỏi bệnh cho ông nội cũng không có gì khó khăn. Nhưng cũng không thể để người ta nhìn thấy, tránh việc người khác nghi ngờ.
Lý Lôi trầm ngâm một lát tiếp tục vẫy vẫy tay:
– Mọi người ra ngoài trước đi.
Khi đi ra ngoài, vô cùng lo lắng chờ, không ngồi mà đi tới đi tui ở trước cửa hành lang.
Đến nửa giờ sau, cửa phòng két một tiếng mở ra, tất cả mọi người trong lòng căng thẳng, cùng nhau vây quanh.
Cửu Gia, Sủng Thê Thỉnh Tiết Chế !
Nơi đó tuyết nhuyễn mênh mông trên hắn thứ uống rượu khi, nàng dựa vào trên người hắn. Hiện tại hắn thậm chí cơ hồ đều có thể tưởng tượng ra tay hắn nếu nắm lấy đi, là loại cái gì mất hồn mềm mại xúc cảm. Tiêu Cửu Diêm bán nhắm mắt mâu, tầm mắt hơi hơi theo của nàng no đủ dời, thanh tuyến vi ách: “Một trăm nhiều cân đứa nhỏ?” Quan Hi: “…” Giảng đạo lý, Cửu gia nói như vậy, là hội mất đi của nàng! Cư nhiên dùng thể trọng loại này cương thiết thẳng nam bàn nhân thân công kích, tin hay không nàng đương trường khóc đi ra cho hắn xem! Bàn hồi đi là không có khả năng bàn hồi đi . Buổi tối mười điểm, Quan Hi nhận mệnh vào Cửu gia phòng. Tắm rửa cũng là ở Cửu gia phòng phòng tắm tẩy . Hôm nay tắm rửa xong, để ý Cửu gia nói nàng một trăm nhiều cân, Quan Hi riêng đứng ở trước gương cẩn thận quan sát một chút chính mình dáng người. Nàng béo sao? Tả nhìn xem, hữu nhìn xem, rõ ràng đều là thực hoàn mỹ dáng người a! Một thước lục bát thân cao, mảnh khảnh song chưởng bạch như ngọc ngẫu, xương quai xanh tinh xảo, thắt lưng rất nhỏ, mã giáp tuyến thực rõ ràng, hai điều tuyết trắng chân dài thực thẳng, bao trùm một tầng mỏng manh cơ thể, đường cong tuyệt đẹp lưu sướng. Trước ngực một đôi thực đầy đặn, nhìn có C. Như vậy tiền đột sau kiều lại sự mềm dẻo hảo dáng người. Là thời gian dài luyện võ luyện ra . Cũng là bởi vì này cơ thể, mới làm cho của nàng thể trọng qua trăm. Quan Hi hai tay nhỏ bé đang cầm chính mình tiểu tả cùng tiểu hữu, đối với gương làm cái đáng yêu mặt quỷ: “Thể trọng bất quá trăm, không phải bình ngực chính là ải!” Nàng hơn trăm làm sao vậy. Dáng người hảo rất! Hừ! Ra phòng tắm, Cửu gia còn không có trở về phòng gian. Quan Hi trước thượng giường, làm cho nàng cảm thấy an ủi là, may mắn trên giường có hai giường chăn, hai cái gối đầu, tuy rằng cùng Cửu gia đồng giường, nhưng là có thể không cộng chẩm a. Nàng xả quá nhất giường chăn, đem chính mình chặt chẽ bao vây lại. Tiêu Cửu Diêm ở thư phòng xử lý xong việc tình, trở lại phòng thời điểm, nhìn đến chính là ở giường lớn thượng, dùng chăn đem chính mình khỏa đắc tượng cái dũng Quan Hi. Nàng cũng không biết là như thế nào khỏa , khỏa tương đương nhanh thực, đưa lưng về phía Tiêu Cửu Diêm. Tiểu mông cái kia địa phương quyệt , nhìn thực cử kiều, dựa vào giường ven, tái nhẹ nhàng vừa động, sẽ ngã xuống. Tiêu Cửu Diêm nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Ngươi ngủ như vậy bên cạnh làm cái gì?” “A! Cửu gia.” Quan Hi đang cố gắng hướng bên giường di, nghĩ có phải hay không còn có thể tái na đi qua một chút. Tuy rằng nàng hắc chính mình tốn hơi thừa lời, đá chăn, đoán chân là giả . Nhưng là vạn nhất đâu. Vạn cả đêm ngủ thật sự làm cái gì hạnh kiểm xấu hành động. Nàng tin tưởng, Cửu gia nhất định hội không chút do dự đem nàng văng ra . Quan Hi nghe được Tiêu Cửu Diêm thanh âm, lập tức yếu xoay người, nhưng là nàng đã quên, nàng hiện tại này tiểu thân thể nhi đều khóa lại chăn lý, lại như vậy dựa vào bên cạnh, bất ngờ không kịp phòng xoay người lớn như vậy động tác, cả người ngay cả nhân mang theo chăn điệu đến sàn thượng. Lại đụng vào tiểu đầu , Quan Hi Tiểu Bạch thủ xoa cái ót: “… Đau đau đau.” Tiêu Cửu Diêm trong trẻo nhưng lạnh lùng vẻ mặt có chút vi diệu: “…” Hắn là cưới cái ngốc phạm xuẩn thái thái? Quan Hi theo chăn lý đi đi ra, ủy ủy khuất khuất nhìn Tiêu Cửu Diêm, giải thích nói: “Ta ngủ thói quen không tốt, này không phải, sợ ngủ thời điểm, đối ngài làm điểm nhi cái gì sao?” Nàng nói chuyện thời điểm thanh tuyến kiều nhuyễn, ngữ khí ôn nhu. Nhìn giống vô hại lại đơn thuần ấu thú, một đôi đen thùi mắt to ngập nước liền như vậy nhìn Tiêu Cửu Diêm, tiểu bộ dáng miễn bàn nhiều ủy khuất . Tiêu Cửu Diêm trạm hắc đôi mắt nhìn nàng mượt mà khuôn mặt nhỏ nhắn vài lần, khóe môi cong lên một đạo cực thiển độ cong, mát lạnh tiếng nói dẫn theo một tia khàn khàn: “Ngươi tưởng đối ta làm cái gì?”
Bạn đang xem bài viết Truyện: Cực Sủng Đệ Nhất Phu Nhân trên website Kidzkream.com. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!