Top 12 # Nam Chính Mắc Bệnh Chiếm Hữu Xem Nhiều Nhất, Mới Nhất 3/2023 # Top Trend | Kidzkream.com

Truyện: Dục Vọng Chiếm Hữu

Uông Nhất Sơn thỏa mãn xong mới đủ nhàn rỗi để ý đến Hứa Triển. Cô nàng khóc lóc kêu la là mình bị trật khớp. Anh ta liền hạ dây treo xuống, xoa xoa bắp đùi hơi bị căng cơ của cô, rồi lấy khăn ướt ở cạnh giường lau chùi cho Hứa Triển.

“Thật ra em có bị què chân cũng không phải là tệ.” Vừa nói, Uông Nhất Sơn vừa gõ gõ lên miếng thạch cao cứng, “Què chân mới không nghĩ đến chuyện chạy ra ngoài.”

Uông Nhất Sơn nói như thể lơ đễnh, nhưng Hứa Triển nghe thấy mà lạnh người. Cô cảm thấy bàn tay đang xoa chân mình như một gọng kìm sắt, dò tìm điểm yếu nhất, hơi siết chặt lại rồi sẽ bẻ gãy cẳng chân này.

Cô ngậm miệng, vầng mây hồng trên mặt còn chưa tan hết, căng thẳng nhìn Uông Nhất Sơn. Anh ta vừa thu dọn cuộc hỗn độn xong mà lại có vẻ như “lửa cháy đồng cỏ” đến nơi.

Trước hết cứ tha cho cô đã, đợi vết thương của cô lành lại…thật muốn * chết cô nàng!

(Dấu * của tác giả)

Cũng may là sau khi phát tiết, tâm trạng của Uông Nhất Sơn không tệ. Anh ta lau rửa trên dưới cho Hứa Triển, nhẹ nhàng như nâng niu báu vật đã mất nay tìm thấy vậy.

Từ sau lúc cứu Hứa Triển, anh ta không hề nhắc đến chuyện cô và Bạch Gia Nặc thông đồng gài bẫy anh ta.

Nhưng chính điều này lại khiến Hứa Triển phải lo lắng đề phòng. Nhất định là anh ta đang để trong lòng, cho nên khi nhìn cô, ánh mắt mang một vẻ khó đoán. Cũng không biết anh ta muốn gì, sắc mặt kém hẳn, lực tay cũng mạnh hơn, thậm chí còn cắn lên làn da mịn màng trên mặt cô…Nhưng cô không dám kêu đau, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Đến khi thật sự không thể chịu được, Hứa Triển mới tức tối cắn vào vai Uông Nhất Sơn, rồi nhất quyết không chịu nhả ra.

Uông Nhất Sơn nhíu mày, véo cằm Hứa Triển, “Nhả miệng ra!”

Hứa Triển cắn chặt đến mức chảy nước miếng, chất lỏng lóng lánh dây cả lên mặt Uông Nhất Sơn.

“Sao ở chỗ Sơn Ca không phát huy năng lực thế này đi?” Uông Nhất Sơn không nhịn được lời trêu ghẹo.

Hứa Triển nghĩ lại tình cảnh đáng sợ lúc đó thì ỉu xìu, muốn phản bác Uông Nhất Sơn vài câu nhưng không nói được gì.

Nếu như anh ta không kịp thời xuất hiện, có lẽ kết cục của cô giờ này sẽ là sống không bằng chết. Suýt chút nữa thì bị cưỡng bức, nghĩ mà sợ. Vì thế, cô tạm thời thu hàm răng sắc nhọn lại.

Hẳn là không nhìn thấy vẻ sợ hãi khi nghĩ về tình cảnh ấy trong mắt Hứa Triển, đột nhiên, Uông Nhất Sơn cúi đầu hôn lên trán cô, “Yên tâm, sau này anh sẽ không cho em cơ hội trốn đi đâu, em cũng sẽ không gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy nữa.”

Nói xong, anh ta vạch vạt áo sơ mi của mình ra, nhìn chỗ bị Hứa Triển cắn.

Nhát cắn của Hứa Triển rất ác, đúng chỗ mà lúc nhỏ cô đã cắn anh ta. Trước kia không chú ý, đến khi có vết tích mới, Hứa Triển mới phát hiện ra, vết cắn năm nào chồng chéo lên nhau, không giống một nhát cắn duy nhất.

Trong trí nhớ, cô chỉ cắn anh ta đúng một lần, sao vết sẹo lại rõ, lại kinh khủng như vậy?

Không biết tại sao, tim Hứa Triển mơ hồ nhói lên, nhưng vừa để ý thì cảm giác ấy lại biến mất tăm.

Đúng lúc này, một y tá rụt rè gõ cửa, nói với Uông Nhất Sơn là có người tên Lưu Đông Khải đến trả đồ cho Hứa tiểu thư.

Hứa Triển vừa nghe thấy đã sửng sốt, sao Lưu Đông Khải lại đến đây?

Hành trình đến đây của Lưu Đông Khải thật không dễ dàng. Sau khi báo cảnh sát, anh ở lại đồn, lo âu chờ kết quả, nhưng chưa đến mười phút thì đội trưởng tổ điều tra đã đến hỏi anh tình hình cụ thể. Sau khi anh đưa danh thiếp của Sơn Ca, viên đội trưởng liền bảo anh về chờ tin tức.

Sao anh có thể yên tâm được. Vì vậy, anh đợi ở ngoài đồn cảnh sát gần một ngày, hỏi đi hỏi lại, cuối cùng cũng nhận được tin Hứa Triển đã bình an. Nhưng cụ thể là Hứa Triển đang ở đâu thì không một ai chịu nói cho anh biết.

Sau đó, anh không thể làm gì hơn là cầm chiếc ba lô đựng mấy chục nghìn, dùng lý do muốn tận tay đưa lại đồ cho chủ nhân, thì cảnh sát mới phái một xe đến và chở anh tới khu vực hào nhoáng này.

Lưu Đông Khải nhìn căn biệt thự giả cổ trước mặt, trong lòng vô cùng sửng sốt.

Dưới sự chỉ dẫn của một tay vệ sĩ tướng hung hãn, anh đi xuyên qua con đường giữa hồ nước phủ kín hoa súng, vòng qua dãy hành lang quanh co rồi vào biệt thự. Anh ngồi trong phòng khách, ngay lập tức có một cô gái mặc đồ y tá bưng cho anh một ấm trà thơm ngát, còn có một đĩa điểm tâm tinh tế.

Trong đầu Lưu Đông Khải chỉ có một suy nghĩ, chẳng lẽ Hứa Triển lại bỏ vị trí thiên kim tiểu thư mà đi, không thể nào! Có thiên kim tiểu thư nào mà lại nhanh nhẹn thành thạo làm việc nặng nhọc như vậy? Hay là…

Đúng lúc này, một người trẻ tuổi cao lớn chậm rãi bước xuống cầu thang.

Trước mặt người ngoài, Uông Nhất Sơn luôn tỏ vẻ bình thường, lịch sự bắt chuyện, “Chào anh, anh là…”

Lưu Đông Khải kinh ngạc nhìn Uông Nhất Sơn, có chút sững sờ vì vị chủ nhân trẻ tuổi của căn biệt thự này. Mặc dù anh đang hưởng cuộc sống an nhàn vùng sông nước, nhưng cũng đã có một thời gian dài ở giữa chốn đô thị phồn hoa, những ví dụ điển hình xung quanh không hề ít, sao lại không biết cảnh xa hoa trụy lạc hấp dẫn các cô gái trẻ đến mức nào.

Vừa rồi, trong đầu anh còn có một ý nghĩ khác, đó là — Có lẽ nào, Hứa Triển làm tình nhân của một kẻ giàu có? Rồi lấy trộm đồ và bỏ chạy? Nhưng chàng trai trước mặt đây quá trẻ so với tưởng tượng của anh, không có cái bụng phì nhiêu, kiểu chải đầu cũng không phải của đàn ông trung niên.

Trong lúc nhất thời, anh bị suy nghĩ bậy bạ lúc trước của mình làm cho bất an, “Tôi là Lưu Đông Khải, là ông chủ khách sạn mà Du Du…Hứa Triển làm thuê, cậu là…”

Uông Nhất Sơn bắt tay với Lưu Đông Khải, sau đó ngồi xuống ghế salon, gật đầu, ý bảo Lưu Đông Khải cũng ngồi xuống nói chuyện, “Tôi là chồng Hứa Triển, cảm ơn anh đã báo cảnh sát kịp thời, giúp Triển Triển thoát khỏi cảnh nguy hiểm.”

Nghe thấy từ “chồng”, Lưu Đông Khải kinh ngạc mở to hai mắt. Lúc báo cảnh sát, anh có nhìn thấy thông tin cá nhân của Hứa Triển, rõ ràng viết rằng chưa lập gia đình, hơn nữa…Hứa Triển không phải là cô gái hành động theo cảm tính, một cô gái chín chắn như vậy, sao có thể vì một lý do không chính đáng mà phải tha hương, trốn chạy trong sợ hãi?

Điều quan trọng là, người chồng này quá ưu tú. Không nói đến diện mạo xuất chúng, chỉ tính đến chuyện y tá và vệ sĩ đều cung kính gọi anh ta là Uông tổng, nhìn qua cũng biết là người có tiền. Mặc dù trong mắt anh, Hứa Triển cũng rất xuất sắc, nhưng ở cô có một vẻ thanh tú lẫn cùng vẻ chịu thương chịu khó. Nếu anh ta đúng là chồng của Hứa Triển, vì sao cô lại không giữ lấy ông chồng tuyệt vời như thế này, mà lại nhất quyết phải bỏ đi?

Nỗi băn khoăn trong lòng không thể bày tỏ, anh chần chừ nói: “Có gì đâu, đổi là người khác thì cũng thế thôi. Hôm nay, tôi đến trả lại cho Hứa Triển vài thứ, cô ấy có ở đây không? Có thể phiền anh đưa tôi đi gặp cô ấy được không?”

Uông Nhất Sơn nở một nụ cười lịch sự, sau khi kiên nhẫn nghe Lưu Đông Khải nói hết mới ôn hòa từ chối: “Hẳn là anh đã nghe cảnh sát nói rồi đấy, Triển Triển bị thương không nhẹ, đến giờ vẫn chưa bình phục hoàn toàn, cô ấy mới tiêm xong, còn đang ngủ. Cho nên, ý tốt của anh, tôi thay Triển Triển cảm ơn anh, chỗ tiền này thì không cần trả lại, coi như một chút lòng thành cảm ơn của vợ chồng tôi.”

Lưu Đông Khải như một cái đinh mềm oặt, tính tình thư sinh bộc lộ hoàn toàn, “Lúc đầu, Hứa Triển đến khách sạn của tôi thì có giấu tên, ngay cả chứng minh thư cũng không dám lấy ra. Tôi không biết là trước đây cô ấy đã trải qua chuyện gì, nhưng chắc chắn là cô ấy muốn trốn khỏi một ai đó. Cho nên, lần này tôi đến đây, ngoài để trả tiền còn để xác định là cô ấy thật sự bình an.”

Uông Nhất Sơn vẫn mỉm cười, nhưng giọng điệu lại trầm xuống, ánh mắt nhìn Lưu Đông Khải cũng bén nhọn hơn, “Cô ấy ở bên cạnh chồng, còn có gì bất ổn? Vợ chồng khó tránh khỏi có lúc cãi nhau, Triển Triển không hiểu chuyện nên mới bỏ nhà đi, cũng đã gây cho ông chủ Lưu không ít phiền toái. Vậy nên mong anh bỏ qua cho. Có điều, việc chăm sóc cô ấy là nghĩa vụ của người chồng là tôi đây, khách sạn của ông chủ Lưu hẳn là không ít khách, anh bỏ bê việc làm ăn để quan tâm cho một cô nhân viên…thật sự là khiến người khác cảm động…Lão Vương!” Đột nhiên, Uông Nhất Sơn gọi một vệ sĩ đến, “Anh lái xe đưa ông chủ Lưu về khách sạn.”

Nói xong, anh ta đứng dậy, bày ra điệu bộ tiễn khách, “Tôi còn có một số việc phải xử lý, không giữ anh ở lại ăn cơm được, sau này anh có chuyện gì khó khăn thì cứ tìm tôi.”

Lời nói thì khách sáo, nhưng người lại không hề khách sáo, đút tay vào túi quần rồi đi lên tầng.

Lưu Đông Khải hơi khó chịu, nhìn người ngạo nghễ này, anh lại thầm lo cho Hứa Triển. Nhưng người ta lấy thân phận chồng để nói chuyện, anh lại yêu cầu muốn gặp Hứa Triển, đúng là dễ gây hiềm khích, nếu như mang đến bất lợi cho cô thì chính anh cũng không yên lòng.

Nghĩ vậy, Lưu Đông Khải không thể làm gì khác hơn là đứng dậy rời đi.

Đi được hai bước, anh lại nghĩ, hay là cứ giữ ba lô lại, vì trong ba lô có món quà anh muốn tặng cho Hứa Triển, hy vọng rằng thứ này có thể đến được tay cô.

Người kia không thích hợp với Hứa Triển, nhớ lại những hoàng hôn, cô ngồi lẻ loi ở bờ hồ, tim anh lại khẽ nhói. Không được! Nhất định phải tìm cơ hội gặp lại cô ấy một lần. Lưu Đông Khải thầm hạ quyết tâm.

Nhưng sau khi Lưu Đông Khải đi, chiếc ba lô đã rơi vào tay Uông Nhất Sơn.

Mở ra xem, anh ta phát hiện, ngoài quần áo và tiền thì còn có một chiếc hộp gỗ. Mở ra tiếp, bên trong là một đĩa trà bằng trúc, trên đó có khắc hình một cô gái với mái tóc dài ngồi cạnh khung cửa sổ dưới ánh trăng, khuôn mặt tỉ mỉ chi tiết, rõ ràng là Hứa Triển.

Lật mặt sau của chiếc đĩa, ở một chỗ không dễ thấy có câu thơ: Minh nguyệt bất am ly hận khổ, tà quang đáo hiểu xuyên chu hộ.

*Dịch: Dì nguyệt hiểu gì người chiếc bóng,

Thâu canh ánh sáng xiên song trống. (Bản dịch: Nguyễn Xuân Tảo)

– Đây là 2 câu thơ trong bài “Điệp luyến hoa” của Án Thù.

Món đồ được làm rất tinh xảo, nhất định là ông chủ Lưu đã phải mất vài đêm không ngủ. Sông nước Giang Nam quả nhiên là nơi nuôi dưỡng cảm xúc! Mấy tháng sống cạnh nhau, không biết Hứa Triển đã làm thế nào mà quyến rũ được ông chủ học vấn uyên bác này đến mức hồn bay phách lạc, chẳng những liều mạng cứu cô mà còn tự mình khắc lên đĩa gỗ để truyền đạt tình ý.

Thật cảm động!

Uông Nhất Sơn ngồi trên chiếc ghế dài ở ban công thư phòng, đặt chiếc đĩa lên bàn trà làm bằng đá, cầm lấy cái búa, đập vài nhát cho nát vụn!

Lúc anh ta gọi y tá vào dọn dẹp, cả ba cô nàng đều ngấn nước mắt, giấc mộng khi mới gặp ông chủ đẹp trai này đã hoàn toàn tan biến.

Lúc Hứa tiểu thư kia còn đang nằm viện, ba cô đã được thuê đến biệt thự này, ngoài sắp xếp phòng bệnh thì còn phải chăm lo cho cuộc sống ăn nghỉ của chủ nhân.

Vị Uông tổng này, vừa nhìn đã biết là người thành đạt, nhưng mới một tuần đầu tiên, anh ta chẳng làm gì, cũng không đi đâu, chỉ nằm trên ghế salon, buồn bực uống rượu.

Dáng vẻ chán chường kia thật đúng là khiến đám y tá hỉ hoan, đây nhất định là cách người đàn ông dùng để chữa vết thương lòng. Chữa xong vết thương lòng, anh ta sẽ cùng cô y tá xinh đẹp viết một chuyện tình nồng cháy chốn Giang Nam sương khói mờ ảo! Nhưng mỹ nam chỉ uống rượu, uống rượu chứ không muốn hít gió Giang Nam, quả thực là người đàn ông đến từ Siberia hoặc Nga*! Đồ dùng trong phòng đều bị đập vỡ, như thể có cơn gió lốc tràn qua vậy.

* Ý nói là rất lạnh lùng.

Mấy cô gái ngồi trong phòng bên cạnh mà ôm nhau, nếu không vì tiền lương cao, tiền thưởng còn cao hơn, thì các cô đã bỏ đi rồi.

Cũng may là anh cảnh sát đẹp trai tên “Lý Phong” đến khuyên bảo ông chủ của họ.

Sau đó thì thật vất vả, Hứa tiểu thư ra viện và đến ở, ông chủ Uông không uống rượu nữa, nhưng mấy ngày vẫn lưỡng lự trước cửa phòng bệnh, dùng ánh mắt thâm sâu nhìn cánh cửa chứ không đi vào trong.

Hôm nay, rốt cuộc thì ông chủ cũng cầm theo một tập tài liệu vào phòng bệnh, còn cầm búa đến dọa người. Không biết vị Hứa tiểu thư kia là người trong lòng anh ta hay là cái đinh trong mắt anh ta, mà chi phí ăn mặc của cô ấy đều cao ngất ngưởng, nhưng thái độ của ông chủ với cô ấy thì…Vừa rồi họ vệ sinh cơ thể cho Hứa tiểu thư, nhìn làn da trắng mịn nhưng chỗ xanh chỗ tím, nếu như tố cáo bạo hành gia đình, thì đúng là có một người!

Người có tiền cũng biến thái! Đây là chân lý chuẩn một trăm phần trăm!

Uông Nhất Sơn không biết mình đã phá vỡ giấc mộng của mấy cô gái, sau khi đập vỡ đĩa trúc, anh ta nhắm mắt lại ổn định tâm tình. Sau đó, anh ta lại gọi một cú điện thoại cho trợ lý đang ở khách sạn gần đó, sai cậu ta mang văn kiện mà Hứa Triển vừa ký đi.

Vừa rồi, anh ta không hề nói dối Lưu Đông Khải, bởi vì chậm nhất là đến ngày mai, giấy chứng nhận kết hôn của anh ta và Hứa Triển sẽ về tay.

Qua lần bỏ trốn này của cô, rốt cuộc, Uông Nhất sơn cũng ý thức được việc phải dùng pháp luật để trói buộc cô.

Có lẽ do vừa rồi bị Hứa Triển cắn một cái, vết sẹo trên vai lại âm ỉ đau, kiểu đau râm ran này, e rằng không thể tiêu tán ngay được.

Những chướng ngại vật ngăn cản anh ta giữ cô lại làm của riêng mình đã bị anh ta xóa sổ sạch sẽ.

Về lễ cưới, chờ cô bình phục là sẽ tổ chức, mời đông đủ bạn bè xa gần, cử hành long trọng. Anh ta muốn cho tất cả mọi người biết rằng, Hứa Triển là vợ của Uông Nhất Sơn, bất kể kẻ nào cũng đừng hòng phá đám!

Còn cô, tốt nhất là cô nên biết, cả cuộc đời này, không thể có chuyện anh ta buông tay cô.

Truyện: Độc Quyền Chiếm Hữu

Bóng đêm sâu thẳm, núi non trùng điệp nổi bật trên nền trời.

Ngôi trường tọa lạc dưới chân núi yên tĩnh và tối đen, chỉ có mấy ngọn đèn mờ mờ. Bây giờ là kỳ nghỉ đông, ngôi trường không một bóng người.

Tôi đứng dưới cây đào cành lá dày đặc bên cạnh sân thể dục, nói với Mục Huyền: “Đây là cây do chính tay em trồng vào năm học lớp năm, không tồi đấy chứ?”

Mục Huyền đưa mắt về thân cây sau lưng tôi, nói nhỏ: “Ờ.”

Mạc Lâm đứng bên cạnh đột nhiên nói xen ngang: “Vương phi điện hạ, điều kiện học tập của điện hạ lúc nhỏ khổ cực thật đấy.”

Tôi cười cười: “Đây là trường học tốt nhất trong khu vực này, thật ra cũng không khổ mấy.”

Chúng tôi đã ở Trái Đất nửa tháng.

Sau khi chơi chán thành phố Dung, Mạc Lâm khoanh tròn một số địa danh trên bản đồ. Thế là chúng tôi bắt đầu chuyến du lịch toàn cầu. Nhờ có máy bay siêu quang tốc và sự đón tiếp của người Stan ở khắp mọi nơi, chúng tôi gần như di chuyển tới điểm cần đến trong nháy mắt.

Chúng tôi đi thung lũng tách giãn lớn bao la hùng vĩ ở Đông Phi, đi sa mạc Siberia lạnh buốt giá như địa ngục. Chúng tôi còn đi thăm rừng hóa thạch, Devils Tower (Mỹ)… Người chơi vui nhất là Mạc Lâm, kế đến là tôi và Mạc Phổ. Còn Mục Huyền giữ thái độ bình thản từ đầu đến cuối. Điều đó khiến Mạc Lâm rất áy náy. Tối qua anh ta bảo tôi hỏi Mục Huyền, xem Mục Huyền muốn đi nơi nào?

Mục Huyền suy nghĩ kỹ rồi trả lời: “Đi nơi em sinh sống trước kia.”

Thế là tối hôm nay chúng tôi tới ngôi trường này.

Trước năm mười lăm tuổi, tôi và bà ngoại sống ở quê, lên cấp ba mới chuyển tới thành phố Dung. Gần mười năm trôi qua mà thị trấn nhỏ vẫn chẳng có gì thay đổi.

Chúng tôi đi dạo quanh khuôn viên trường học không mấy rộng rãi. Tôi lật từng ký ức mơ hồ, chỉ cho Mục Huyền thấy:

“Cứ đến giờ ra chơi là em đánh bóng bàn ở cái bàn kia.”

“Em thích nhất phòng âm nhạc. Cây đàn piano lúc đó vẫn còn mới, em từng học mấy ngày.”

“Những cái vòng lắc này rất thịnh hành thời bấy giờ. Thành phố còn tổ chức cả cuộc thi lắc vòng, có điều vòng em sử dụng chắc đã bị bỏ đi từ lâu rồi…”

***

Những ngày trước đó, chúng tôi đi du lịch nhiều nơi, Mục Huyền đều không có bất cứ biểu hiện nào. Bây giờ, tôi kể những chuyện vặt vãnh trong quá khứ, anh ngược lại chăm chú lắng nghe, quan sát kỹ lưỡng.

Khi ra khỏi cổng trường, Mục Huyền đột nhiên mở miệng: “Mạc Phổ!”

Mạc phổ trả lời: “Vâng ạ, ngày mai tôi sẽ đi mua.”

Tôi nghĩ thầm, lẽ nào anh bảo Mạc Phổ đi mua huy hiệu của trường?

***

Ngày hôm sau, chúng tôi quay về phi thuyền, thu dọn hành lý. Bởi vì ngày mai, chúng tôi sẽ kết thúc chuyến du hành Trái Đất, quay về hành tinh Stan. Lên phi thuyền, tôi mới biết Mục Huyền hôm qua muốn mua thứ gì.

Trong nửa tháng qua, kho chứa đồ chất đầy ‘chiến lợi phẩm’ của ba chúng tôi. Mạc Lâm thích mấy thứ hy hữu cổ quái như mặt nạ Trương Phi, cái lấy ráy tai, xương sọ ngựa hoang, toàn tập tác phẩm Quỳnh Dao… Mạc Phổ thích đồ thủ công mỹ nghệ của các nước. Còn tôi mua sách, đĩa CD, đồ ăn vặt, quần áo.

Nhưng bây giờ, kho chứa đồ rộng lớn đã bị Mục Huyền chất đầy.

Cây đào do tôi trồng được chuyển cả gốc rễ lên đây. Cây đàn piano cũ kỹ tôi từng đánh đặt ở góc kho. Thậm chí cả bàn bóng bằng xi măng gồ ghề bẩn thỉu cũng được mang lên phi thuyền.

Trong kho còn có cả đồ của tôi ở thành phố Dung lúc tôi học cấp ba như quần áo, sách vở, thậm chí cả chăn gối… Tôi nghi ngờ Mục Huyền chuyển cả căn phòng của tôi lên trên này.

“Anh lấy những thứ này làm gì?” Tôi nhăn nhó. Anh định mang đống đồ vớ vẩn, vượt qua hàng ngàn năm ánh sáng về hành tinh Stan?

Mục Huyền đứng giữa đống đồ lộn xộn, nhướng mắt nhìn tôi, trả lời lãnh đạm: “Tôi không thể để chúng lưu lạc ở bên ngoài.”

Tôi phì cười. Lúc này, máy liên lạc của anh có tín hiệu gọi đến. Anh đi ra ngoài cửa kho nói chuyện. Tôi không mấy bận tâm, tùy tiện lục đống đồ. Tôi nghĩ thầm, may mà trước khi chuyển đi thành phố Dung, đồ đạc trong ngôi nhà cũ đã bị bà ngoại đem bán hoặc cho hết, bằng không cả cái kho này cũng chẳng chứa nổi…

Đằng sau bỗng dưng yên tĩnh hẳn. Tôi quay đầu, Mục Huyền nhìn tôi, thần sắc anh hơi hoảng hốt.

Tôi không nhịn được bật cười, đi đến ôm anh: “Mục Huyền, em rất hạnh phúc, cám ơn anh.”

Mục Huyền trầm mặc trong giây lát. Sau đó anh nói chậm rãi: “Hoa Dao, bà ngoại vừa bị ngất, đang được cấp cứu.”

Tin tức như một quả bom ném vào thế giới của tôi.

Chúng tôi ở bên giường bệnh hai ngày liền.

Đến tối ngày thứ ba, bà ngoại cuối cùng thoát khỏi tình trạng nguy kịch. Chuyên gia do viện trưởng Thủy Đồ Linh mời tới nói, bà ngoại bị xơ vữa động mạch, dẫn đến tình trạng xuất huyết não. Tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng não bộ đã bắt đầu có dấu hiệu suy thoái.

Tôi khóc một trận, rồi nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh. Mỗi ngày tôi đều ở bên bà ngoại, nói chuyện với bà, chọc bà cười. Mục Huyền luôn trầm mặc ngồi trong phòng cùng chúng tôi. Tôi biết bà ngoại đã có tuổi, bị bệnh là điều khó tránh khỏi. Nhưng mỗi đêm nằm trong lòng Mục Huyền, nghĩ đến chuyện bà ngoại có khả năng một ngày nào đó đột nhiên không còn tồn tại trên cõi đời này, vĩnh viễn rời xa tôi, tôi vẫn không thể kiềm chế tiếng nức nở. Mục Huyền chỉ lặng lẽ ôm chặt tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt thâm tình.

Mục Huyền vốn định hoãn một tháng mới về hành tinh Stan, nhưng đến tối ngày thứ năm, anh nhận được lệnh triệu tập do đích thân hoàng đế gửi đến. Binh đoàn đánh thuê của Dịch Phố Thành phá vỡ hiệp định hòa bình, lại xâm lược ‘Vùng đất hoang vu’ một lần nữa. Hoàng đế yêu cầu Mục Huyền quay về trong hai mươi tư tiếng đồng hồ.

Khi nhận được tin, chúng tôi đều cảm thấy rất bất ngờ. Nhất định có nguyên nhân đặc biệt, mới khiến Dịch Phố Thành đột ngột trở mặt.

Sáng sớm ngày thứ sáu, tôi và Mục Huyền ngồi trên bãi cỏ trước viện dưỡng lão. Hai viên phi công đứng nghiêm đợi anh ở một nơi không xa.

“Nhiều nhất là một tháng.” Mục Huyền nói nhỏ: “Anh sẽ xử lý mọi việc.”

“Anh hãy chú ý an toàn, đừng vội vàng quá. Em không sao đâu.” Trong lòng tôi vô cùng chua xót. Bệnh tình của bà ngoại không ổn định, tôi một b …

3 Nguyên Nhân Chính Gây Ra Bệnh Lậu Ở Nam Giới Và Nữ Giới

Tiểu buốt, tiểu rắt, tiểu ra mủ, cảm giác đau buốt, châm chích khi đi tiểu,…đó là những gì mà bệnh lậu gây ra đối với người bệnh. Không dừng lại ở đó, nếu như không được điều trị kịp thời, bệnh còn có thể gây ra nhiều nguy hại nữa đến sức khỏe, sinh sản của họ. Việc tìm ra nguyên nhân gây bệnh lậu có ý nghĩa quan trọng trong việc thăm khám, điều trị bệnh đạt hiệu quả.

Nói về nguyên nhân gây bệnh lậu, các chuyên gia tại Phòng khám đa khoa quốc tế Hà Nội cho biết, có rất nhiều nguyên nhân khác nhau gây ra bệnh lậu. Tuy nhiên dù là nguyên nhân nào thì bệnh lậu cũng đều do vi khuẩn lậu gây ra. Lậu cầu khuẩn hay song cầu lậu khuẩn chính là tác nhân gây ra bệnh lậu. Đây là một loại vi khuẩn có thể chết ngay khi gặp môi trường bên ngoài, nhưng trong điều kiện ẩm ướt, đặc biệt là của bộ phận sinh dục thì vi khuẩn lậu phát triển rất nhanh, cứ 15 phút chúng nhân đôi một lần, gây ra những triệu chứng khó chịu, gây mệt mỏi cho người bệnh.

Có nhiều nguyên nhân gây bệnh lậu khác nhau, trong đó có trên 90% nguyên nhân là do quan hệ tình dục không an toàn với người bệnh, với những người có nguy cơ cao mắc bệnh, có nhiều bạn tình. Càng có nhiều bạn tình thì nguy cơ mắc bệnh lậu càng cao. Việc quan hệ tình dục không an toàn, thậm chí có sử dụng bao cao su bảo vệ bằng mọi con đường với người đã bị bệnh lậu đều khiến bạn có nguy cơ bị nhiễm bệnh.

Do đó, quan hệ tình dục bằng những tiếp xúc sinh dục, miệng, hậu môn, thậm chí những nụ hôn cũng đều có nguy cơ nhiễm bệnh lậu. Nhiều người nghĩ rằng, quan hệ tình dục nhưng chưa xuất tinh hoặc quan hệ không xâm nhập thì không thể mắc bệnh lậu. Nhưng không, bản thân bạn đã có nguy cơ mắc bệnh lậu ngay khi dương vật và âm đạo tiếp xúc với nhau, do đó, dù quan hệ xâm nhập hay không, quan hệ tình dục có xuất tinh hay chưa cũng đều có nguy cơ nhiễm lậu. Một điểm nữa là quan hệ tình dục sử dụng bao cao su với người nhiễm lậu cũng có thể khiến bạn bị mắc bệnh. Đây là thắc mắc mà rất nhiều bệnh nhân băn khoăn.

Lý giải về vấn đề này, các chuyên gia tại Phòng khám đa khoa quốc tế Hà Nội cho biết, bao cao su không thể bảo vệ hoàn toàn bạn khỏi các tác nhân lây truyền qua đường tình dục. Trong quá trình quan hệ, các chất dịch mủ có chứa mầm bệnh vẫn có cơ hội xâm nhập vào bộ phận sinh dục. Hơn thế nữa, lớp da ở bộ phận sinh dục là phần niêm mạc rất mỏng, do đó, rất dễ bị trầy xước, là con đường nhiễm bệnh.

Ngoài ra, nguyên nhân gây bệnh lậu còn do việc dùng chung đồ dùng cá nhân với người bệnh. Việc sử dụng chung khăn tắm, đồ lót, bàn chải đánh răng, chỉ nha khoa,…với người bị lậu đều có thể khiến bạn mắc bệnh.

Nguyên nhân gây bệnh lậu còn do lây truyền từ mẹ sang con trong khi sinh thường. Khi sinh thường, đứa bé tiếp xúc trực tiếp với chất dịch mủ có chứa vi khuẩn lậu sẽ dẫn đến việc bệnh lậy sang cho trẻ.

Nếu còn băn khoăn cần giải đáp người bệnh có thể chọn tư vấn trực tuyến hoặc gọi số điện thoại 02437 152 152- 0969 668 152 để được bác sĩ hỗ trợ và tư vấn miễn phí 24/7. Phòng khám Đa khoa Quốc tế Hà Nội: 152 Xã Đàn, Q.Đống Đa, Hà Nội

Nhận Biết 6 Dấu Hiệu Nhiễm Hiv Ở Nam Giới Chính Xác Nhất

HIV/AIDS là bệnh lý nguy hiểm với toàn nhân loại, virus HIV xâm nhập và vô hiệu hóa mọi hoạt động đề kháng bật tật của cơ thể. Do đặc tính về tính cách, môi trường sống mà tỷ lệ nhiễm HIV ở phái luôn cao hơn phụ nữ. Có thể nhận biết bệnh qua các dấu hiệu nhiễm HIV ở nam giới sau.

Sốt nhẹ đến vừa

Sốt là dấu hiệu nhiễm HIV/AIDS phổ biến nhất. Đa số người bệnh giai đoạn đầu nhiễm bệnh đều có biểu hiện sốt nhẹ đến vừa, nhiệt độ thường 38 độ C. Khi sốt thường kèm theo đổ mồ hôi và lạnh, đặc biệt có thể kéo dài lên đến 2 tuần liên tiếp. Nếu bạn bị sốt kéo dài không có nguyên nhân, có thể đó chính là một trong những dấu hiệu nhiễm HIV ở nam giới.

Đau họng

Đau họng là triệu chứng ban đầu của HIV. Đau họng tưởng chừng đơn giản nhưng gây ra nhiều trở ngại như khó khăn khi ăn uống, nói chuyện. Dấu hiệu nhiễm HIV ở nam giới này thường bị phái mạnh bỏ qua hoặc nghĩ chúng đơn giản là triệu chứng của ho, ốm…

Đau đầu

Nam giới khi nhiễm HIV thường có những cơn đau nhức đầu thường xuyên, triệu chứng nhức đầu có thể kèm theo sốt. Đau đầu là dấu hiệu xuất hiện liên tục tại tất cả các giai đoạn của HIV/AIDS.

Phát ban

Phát ban cũng là một trong những dấu hiệu nhận biết HIV ở nam giới. Các vùng phát ban trên da tập trung chủ yếu ở vùng ngực, cùng với cảm giác ngứa và nóng khiến cơ thể khó chịu. Các vùng phát ban thường kéo dài khoảng 1 tháng.

Đau cơ và khớp

Đây là một triệu chứng phổ biến tố cáo cơ thể nam giới có nguy cơ nhiễm HIV/AIDS. Việc đau nhức cơ và khớp trong thời gian dài gây bất tiện trong sinh hoạt và tạo cảm giác đau nhức, ê ẩm khó chịu cho bệnh nhân,

Sưng hạch bạch huyết

Việc tuyến hạch bị sưng có thể cho thấy nam giới đã bị nhiễm HIV/AIDS. Sưng hạch có thể xuất hiện tại mọt hoặc nhiều hạch, chủ yếu tập trung ở cổ và nách. Các hạch này không gây đau hay khó chịu khiến người bệnh chủ quan về nó thay vì phải đi khám bác sĩ.

Điều trị HIV/AIDS

Quá trình điều trị HIV/AIDS rất tốn kém và đòi hỏi sự bền bỉ, quyết tâm của người bệnh. Sau khi phát hiện bệnh, bệnh nhân sẽ được sử dụng các loại thuốc để hạn chế sự phát triển của virus và ngăn chặn khả năng lây lan theo chỉ thị của bác sĩ. Ngoài điều trị bằng thuốc, chế độ dinh dưỡng, tập luyện cũng đóng vai trò quan trọng trong quá trình kéo dài sự sống cho bệnh nhân HIV.

Tuy nhiên dù tốn kém nhưng quá trình điều trị HIV/AIDS chỉ giúp ngăn chặn sự phát triển của bệnh chứ không thể chữa khỏi hoàn toàn. Để có một cơ thể khỏe, không cách nào khác ngoài thực hiện lối sống lành mạnh. Nam giới nên thực hiện xét nghiệm tại các cơ sở uy tín ngay lập tức khi có các dấu hiệu nhiễm HIV ở nam giới để có thể điều trị bệnh và ngăn ngừa lây nhiễm cho những người xung quanh.

Hoàng Thu – chúng tôi