Top 8 # Hội Chứng Williams Ở Việt Nam Xem Nhiều Nhất, Mới Nhất 3/2023 # Top Trend | Kidzkream.com

Tổng Quan Về Hội Chứng Williams

Hội chứng Williams mà một rối loạn di truyền được đặc trưng bởi sự chậm phát triển và một số biểu hiện khác như các vấn đề về tim và sự co giãn của tế bào. Những người mắc hội chứng này cũng thường khá tốt về các kĩ năng ngôn ngữ, tính cách hướng ngoại và tình yêu dành cho âm nhạc. Nguyên nhân gây ra là do nhiễm sắc thể bất thường, ảnh hưởng đến cách mà chúng ta lớn lên và phát triển.

Triệu chứng

Những người mắc hội chứng Williams thường có những đặc điểm khuôn mặt độc đáo và rất dễ nhận ra. Những bạn trẻ thường có trán rộng, mũi ngắn, cằm đầy và miệng rộng, môi dầy. Khi những trẻ này mọc răng, răng của chúng có thể nhỏ, cong vẹo, khoảng cách mọc xa nhau. Trẻ lớn hơn và người lớn có thể khuôn mặt sẽ gầy gò, hốc hác.

Không chỉ khác biệt về ngoại hình, những người mắc hội chứng Williams còn có thể có nhiều khác biệt so với những người cùng độ tuổi: họ có thể chậm phát triển và gặp khó khăn trong học tập.

Các vấn đề thường gặp bao gồm:

Tim mạch: chẳng hạn như hẹp động mạch chủ tăng áp (SVAS) và tăng huyết áp.

Tăng canxi huyết-mức canxi cao trong máu ở trẻ sơ sinh.

Trọng lượng sơ sinh thấp, tăng cân chậm.

Khó khăn khi cho ăn.

Đau bụng/khó chịu.

Bất thường về răng.

Bất thường về thận: một số người mắc hội chứng này có thể có vấn đề về cấu trúc/chức năng thận.

Thoát vị bẹn và rốn.

Nhạy cảm với âm thanh.

Khả năng tăng cơ thấp.

Nguyên nhân

Nguyên nhân gây nên hội chứng này là do sự thiếu hụt 26-28 gen trên nhiễm sắc thể số 7. Sự thiếu hụt này có thể đến từ trứng hoặc tinh trùng, và sẽ hiện ra trong khoảng thời gian thụ tinh. Theo đánh giá, cứ 7.500 đến 10.000 người sẽ có 1 người mắc hội chứng Williams.

Trong đa số các trường hợp, hội chứng này xảy ra một cách ngẫu nhiên không do bất kỳ tiền sử gia đình nào cả. Tuy nhiên, một người mắc chứng này có đến 50% cơ hội di truyền nó cho những đứa trẻ của mình.

FISH test

Lấy 5ml máu của trẻ và sử dụng test để kiểm tra phân tích nhiễm sắc thể bằng các đầu dò elastin chuyên dụng được chuẩn bị đặc biệt. Nếu bệnh nhân có hai bản sao của gen eslatin (một trên nhiễm sắc thể số 7), họ sẽ không mắc hội chứng này. Nếu họ chỉ có một bản sao, chẩn đoán sẽ được xác nhận.

Kết quả của xét nghiệm này có thể mất vài tuần và nó chỉ có thể thực hiện tại các phòng thí nghiệm đặc biệt.

Microarray test

Một phương pháp khác để chẩn đoán đó là tiến hành một DNA chip sử dụng các dấu hiệu để xác định xem có thiếu hay thừa các mảnh DNA ở bất kỳ đâu trên nhiễm sắc thể của người.

Xét nghiệm này cũng chỉ được thực hiện trong phòng thí nghiệm nhất định đặc biệt.

Liệu pháp và điều trị

Vì hội chứng Williams là một rối loạn di truyền nên đến nay vẫn không có thuốc điều trị giúp người bệnh khỏi hoàn toàn. Tuy nhiên, có rất nhiều liệu pháp giúp hỗ trợ gia đình và đứa trẻ. Những người giúp đỡ sẽ hỗ trợ các bạn nhỏ các kỹ năng mà trẻ đang gặp khó khăn để trẻ trở nên độc lập, hòa nhập hơn với môi trường và cộng đồng.

Việt Nam: Cả Nước Trong Cơn ‘Hội Chứng’

Nước Mỹ đã dính líu vào cuộc chiến tranh Việt Nam thật sự máu lửa chỉ trong khoảng 7 năm, kể từ khi quân đội Mỹ trực tiếp tham chiến 1965 đến 1972 thì rút quân. Người lính Mỹ theo chế độ quân dịch, chỉ có một năm, quá lắm là 2 năm cho một số người, thế mà nó đã sinh ra trên đất Mỹ một “hội chứng” về chiến tranh Việt Nam kéo dài 40 năm sau, còn để lại những vết thương cho lương tri xã hội Mỹ và lịch sử Mỹ, về một cuộc chiến mà họ không xem đó là cuộc chiến tranh xâm lược, mà là cuộc chiến chính nghĩa, vì lý tưởng giúp nước nhỏ chống sự bành trướng của chủ nghĩa Cộng sản vào toàn vùng Đông Nam Á. Cho là đúng mà vẫn ray rứt, vì vết cắt của chiến tranh. Thông thường, một quốc gia sau khi chiến tranh chấm dứt đều sinh ra một hội chứng nào đó.

Dân tộc Việt Nam có phải là một bộ phận của nhân loại, có cấu tạo bình đẳng về tâm sinh lý và tư tưởng trước Tạo hóa, hay nó là một loại người đặc biệt – có mình bằng đồng, da bằng sắt – để chịu đựng những cuộc chà xát đảo điên liên tiếp kéo dài hằng thế kỷ, từ Tàu, Pháp, Nhật, Mỹ, rồi lại Tàu…, mà không mang một tật chứng nào trên da thịt, trong tâm thức của những người đang sống, cho dù cuộc chiến tranh ấy có là chính nghĩa: bảo vệ tổ quốc, giành độc lập dân tộc ? Nói cách khác, thuần về mặt hậu quả chiến tranh, trộm nghĩ, cả dân tộc Việt Nam đều rơi vào một trạng thái hội chứng toàn diện, miên man đến nổi không còn phân biệt được thế nào là hội chứng, bao gồm nhiếu thế hệ đã, đang và còn sắp sinh ra trên đất nước nầy ?

Trong giờ phút hiện nay, nó ngổn ngang trăm bề cấu xé trong tâm thức dân tộc, riêng yếu tố nầy, tự thân nó đã nhấn chìm mình trong sự u minh, chưa tính đến yếu tố tác động từ các thế lực bên ngoài ? Phải chăng, các cuộc chiến tranh liên tiếp mà Việt Nam phải đương đầu đã vượt quá sức chịu đựng, và làm kiệt sức một dân tộc, cũng như vượt khỏi khả năng của những ê-kíp lãnh đạo của các thời kỳ, để đến khi đạt được kết quả, gọi là kháng chiến thành công, giành được hòa bình độc lập, sự suy nhược thần kinh và tâm sinh lý đã bộc phát, vở vụn, không còn biết đâu là phương hướng để bước đi, quờ quạng như một người trong cơn say xỉn với bản năng bạo động và nổi hoang mang đến tận cùng tâm thức, hồn chưa hoàn lại xác ? Mà xác và hồn cũng đều bị “hội chứng”

Xin chỉ lướt qua tựa đề các trang thông tin mỗi ngày thì rất rõ. Cái thực đơn nuôi dưỡng tinh thần người Việt mỗi ngày, có cái gì tích cực sáng sủa ? Cuộc hội chứng đầy đủ màu sắc điên loạn và giai điệu rối ben diễn ra khắp nơi, chuyện nước cũng như chuyện nhà, và ở mỗi cá nhân?

Thực tế đó đã chỉ rõ con đường đi và cho ta niềm tin.

Tư tưởng ấy đã mở ra từ thời Cụ Phan, nếu đã không thực hiện được như các nước và vào thời kỳ ấy, thì bao cơ hội gần một thế kỷ sau lại tiếp tục bị bỏ qua. Vai trò của giáo dục và tư tưởng nếu không phải là hàng đầu thì cũng là cốt lõi song hành cùng các thứ hiện đại khác.

Nhưng Việt Nam vẫn tiếp tục “kiên định” đi con đường mù mịt của mình, không chịu một sự điều chỉnh nào, từ khi chấm dứt cuộc chiến! Vẫn miên man trong cơn hội chứng sau chiến tranh. Hội chứng về những “vinh quang” trong đau khổ mà bộ máy tuyên truyền không ngớt cơn say ngợi ca như một thứ động lực rất giả tạo, hội chứng làm giàu cá nhân, gia đình và tập đoàn trên quyền lực độc quyền, thô bạo như một con nghiện đang lao tới trong cơn say thuốc của mình, hội chứng về sự nói dối, ăn chơi, tráo trở, thủ đoạn cùng với bạo lực với sự nhân danh một loại chân lý dung tục bất kể đạo lý. Hội chứng trong giới cầm quyền, hội chứng trong nhân dân, hội chứng trong giới trẻ, và có thể tính đến cả cái hội chứng ở phía một số người đang “đấu tranh” cho dân chủ và đổi mới bằng biện pháp hận thù “chửi bới” với tất cả công suất có được. Sự hận thù và phẫn nộ là có nguyên nhân sâu sắc có thể hiểu được, nhưng nếu lời chửi bới có sức mạnh làm bay cả bàn ghế như trong phim hài Hồng Kông, thì cách ấy có thể dùng như một phương thức đấu tranh xây dựng dân chủ được chăng?

Nhưng nguyên nhân lớn nhất, bao trùm tất cả, qua mặt cả hậu quả chiến tranh, làm cho cả dân tộc bị hội chứng là vì một thứ chủ nghĩa mà hơn nửa thế kỷ nó đang cố cắm vào não của các thế hệ đang ngồi ở ghế nhà trường, từ tiểu học đến trung – đại học với tất cả “ý chí” của giới lãnh đạo. Nhưng không cắm được, nó luôn bị bật lại, nó tạo nên tình trạng be bét hoang đường. Nếu nó “xuôi chèo mát mái” thì ngày nay Việt Nam đã “hân hạnh” có mô hình của một Bắc Triều Tiên, thanh niên Việt Nam sẽ ổn định và trật tự, chung một lòng đoàn kết thống nhất dưới kiểu tóc nào đó, như kiểu tóc của lãnh tụ “Un” đã là biểu trưng của một thứ thể chế, không ngớt hò reo là cao cả, tiên tiến, cách mạng! Tuy cùng là con đẻ của chủ nghĩa Mác-Lê-Mao, cái hội chứng của thời đại có khác nhau ở mỗi nơi, Trung Quốc, Triều Tiên, Việt Nam. Khác nhau về kiểu dáng và màu sắc.

Cái chung nhất thì nó đã xóa nhòa được mọi chuẩn mực về giá trị cuộc sống trong truyền thống văn hóa của mỗi nước, cũng như các chuẩn mực trong thời hiện đại… Việt Nam ngày nay, người dân đang tồn tại, ngơ ngác xen lẫn với hận thù. Họ chỉ tay vào mặt nhau và gọi mi là “thế lực thù địch” cũng là theo cách mà nhà nước khởi xướng, và tất cả đang ở vào vị trí “thủ thế”, chỉ biết lao lên cho sự sống còn rất gần với bản năng. Cấu tạo của xã hội Việt Nam đang tồn tại tạm thời trong “giềng mối” bạo lực của an ninh và cảnh sát, của các chính sách quốc gia vì lợi ích nhóm, với từ ngữ được nhân danh là “ổn định”. Hội chứng của Việt Nam đang tự mở ra bao nhiêu là cơ hội thuận tiện cho chủ nghĩa xâm lăng của Bắc Kinh đang phát phì như có thuốc tăng trọng, mà toàn dân Việt Nam không ai sẽ không là nạn nhân.

Những người sáng suốt của thời đại đã nhiều năm, hàng mấy mươi năm, kêu gào về một sự đổi mới, phục hồi sinh lực dân tộc, mở lối thoát ra khỏi hội chứng, bắt đầu bằng cách tân giáo dục. Nhưng giống như mọi lãnh vực khác, giáo dục cũng nằm trong cơn trầm cảm nặng nề, bởi những chủng tử đã được cài cắm, bởi sự đè bẹp của các loại hội chứng khác, và đến độ thê thảm, nó mang vào mình mọi thứ tiêu cực mà ngoài xã hội có, nó bao phủ một sự nói dối chính thức, chính danh, không ngượng ngùng bằng các con chữ.

Các nhà lãnh đạo xem ra họ biết hết các loại từ ngữ, từ xấu xa đến tốt đẹp, hay hào nhoáng, nhưng nội hàm của nó thì xa lạ với cái hiều phổ quát của số đông và thời đại. Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng đã từng “chỉ đạo” ngành giáo dục về sự “đổi mới”giáo dục, hiện đại hoa giáo dục, nhưng nội dung vẫn trong cơn mê man xã hội chủ nghĩa u tối, lủng củng ngay trong kinh tụng của họ. Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng, với thông điệp đầu năm, vẫn rộn ràng các từ ngữ “quyền làm chủ của nhân dân”, “nhà nước pháp quyền”, “nền quản lý hiện đại”, “nhân dân được quyền làm những gì luật pháp không cấm”… Nhưng thực tế thì khác, các từ ngữ cứ thế mà nhảy múa, quan chức các cấp vẫn ca len lén bài ca hưởng thụ về cái “thành đạt” kín hở của mình và… hây hây hãnh tiến.! Luật pháp lại cấm cả những điều mà Hiến Pháp không cấm. Hiến pháp là “cao nhất” nhưng là đằng sau “cương lĩnh” của Đảng. Từ lời nói đến việc làm cũng biểu hiện hội chứng.

Luật pháp không cho giết người, nhưng người vẫn bị cơ quan công quyền giết, theo cung cách của bọn giang hồ. Chính sách “trẻ hóa cán bộ” bằng cách cùng nhau thu xếp cho con cháu mình vào các vị trí…, họ đã đánh mất lòng tự trọng của người có học và vô lương tri về lẽ công bằng. Nếu không phải là những người lãnh đạo Đảng, Chính phủ, Nhà nước, thì chính là nhân dân đang bị hội chứng trầm cảm nhưng không hề hoang tưởng về những người lãnh đạo của mình.

Hội chứng trong nhân dân là tình trạng mất niềm tin, không có niềm tin nào cả, về mọi phương diện, đối với giới cầm quyền và đối với chính mình. Ai có điều kiện ra nước ngoài thì tìm cách ra nước ngoài, hoặc cho con cái ra đi, trước hết là để “tị nạn”tinh thần. Những người có điều kiện và nhiệt huyết để làm ăn thì co lại không dám làm ăn, không phải vì sợ những rủi ro thị trường như vốn có, mà vì sự hiểm nguy lồ lộ bởi tham nhũng và chính sách có tác dụng bất ngờ như chiếc dây thừng sẳn sàng chẹn họng siết cổ. “Sống qua ngày và chờ đợi”dĩ nhiên là tư tưởng bi quan. Sinh khí trong nhân dân trở nên bạc ngược, lùng bùng, năng lượng không có chỗ thóat. Nó quá ngưỡng cái dấu chỉ của sự lụn bại. Nhưng hội chứng ấy không bắt nguồn bởi lý do duy nhất từ phía người dân, mà người dân phải hứng lấy cái hội chứng mỗi ngày theo cách “bội thu” phát đi từ phía nhà nước. Không cần phải tìm kiếm ở đâu xa, chỉ cần nhìn vào Hà nội, thủ đô có lịch sử văn hóa nghìn năm, từng là “niềm tin yêu và hy vọng” đã trở thành điển hình, chứa chất mọi thứ tiêu cực lớn nhỏ, hửu hình, vô hình, đủ loại, đủ kiểu, cả điều nhỏ nhặt như ăn cắp, đái đường, viết chữ bậy.., cũng ôm hết vào lòng. Nó bao gồm tiêu cực mà cả nước có. Đúng hơn nó là tất cả, nó phả ra, nó gieo mầm độc cho cả đất nước, một bộ mặt xã hội bầy nhầy, mà Thủ đô là tiêu biểu, nơi mà bộ máy Trung ương hoành hành như trong cuộc đỏ đen, đang hò reo, ăn uống, hưởng thụ, và hít thờ mỗi ngày.

Hội chứng trong thanh niên chính là sự thờ ơ với xã hội, thờ ơ và chán chường với lịch sử dân tộc mình, với thời cuộc mà mình đang sống, cũng có nghĩa là tương lai của chính mình. Họ ở thế thụ động, có “tổ chức” yêu nước thay, có “đoàn thể” suy nghĩ thay, họ được khuyến khích vào vùng sâu vùng xa, được quyền tìm mọi cách sử dụng cơ bắp, bán sức lao động mà không có điều kiện tái tạo, được quyền hy sinh tính mạng, được làm các thứ mà thành quả lao động thì có kẻ khác tính toán thay. Họ sẽ được tuyên dương với các loại bằng khen nhảm nhí mà đem về không thể nấu cháo được. Bây giờ thì họ từ chối hết. Trong sự bế tắc, họ có thể bán bớt một phần cơ thể cho bọn vô lương, hoặc phát sinh bạo lực, trong đó có bạo lực với quan hệ xung quanh và với bản thân mình dưới nhiều hình dạng, số không ít, ngày càng nhiều, lao vào ma túy mà nhà nước không có biện pháp cứu nguy.

Trong bối cảnh Việt Nam khó ai có thể tin tưởng và phán đoán được điều gì tốt đẹp sẽ xảy ra, cứ mỗi lần nghe thấy một vị lãnh đạo nào đó phát biểu thì y như rằng, hội chứng bi quan “bức xúc”lại càng đậm đặc thêm lên. Giá như mỗi lãnh đạo Việt Nam biết rằng từ cái tuổi thơ không bình thường của mình, trưởng thành một cách bất ngờ qua một trạng huống bất thường của chiến tranh, leo lên chức vụ theo cách “định mệnh” bí hiểm…, là đều mang vết tích của một loại hội chứng nào đó trong thói quen và trong tư duy, thì hãy tìm cách giúp cho dân tộc thoát khỏi cái hội chứng khốn khổ nầy, bằng cách để cho nền giáo dục đổi mới triệt để, giải thoát thế hệ trẻ ra khỏi hội chứng nhằm mưu cầu tương lai cho đất nước. Đó là xây dựng những mầm sống lành mạnh cho các thế hệ, biết tự trọng và tôn trọng tri thức, biết yêu công bằng và xây dựng các giá trị sống mà nhân loại đang hướng tới, không dùng thủ đoạn “hận thù giai cấp” để trấn áp, không tạo dựng lên “thế lực thù địch” nhằm làm suy yếu tinh thần của cộng đồng dân tộc để củng cố “tư thế chiến đấu” vì đặc quyền đặc lợi của mình.

Cái tự hào mà lãnh đạo Việt Nam hằng tự ngợi ca, có phải là điều mà có người gọi tế nhị là cạm bẩy tinh thần ? Tự bẩy mình và bẩy cả dân tộc. Tôi thô thiển cho đó là biểu hiện của một thứ hội chứng nguy hiểm nhất, thèm khát đến độ hoang tưởng về quyền lực, vật chất, và không hiểu mình, vì nguyên nhân một phần của hậu quả chiến tranh, nhưng nhất là vì sự mất thăng bằng và mặc cảm nặng nề từ một học thuyết đã bị vượt bỏ của thời đại. Như một người nghiện ma túy, trước hết không chịu mình là người nghiện, sau đó khi thừa nhận mình là người nghiện, lại luôn cho rằng cái nghiện của mình là đặc biệt, nó có đặc điểm riêng, rằng mình là trường hợp ngoại lệ để tìm cách xoay xở riêng theo một quán tính. Quán tính giành quyền, đoạt lợi, nín thở gác bỏ giá trị tinh thần. Trong bối cảnh đó, nền giáo dục được thiết kế theo hướng kiềm chế, quản trị bằng bạo lực và thiếu tôn trọng tri thức. Làm sao để thoát ra cuộc hội chứng to lớn nầy, mà trước hết là hội chứng trong nền giáo dục ?

Giả sử rằng, “đế quốc” Mỹ, và thực dân Trung Quốc bắt tay nhau kiềm giữ và duy trì một đất nước đang trong cơn hội chứng dưới thể chế hiện tại, trong trạng thái đu đưa của một con lắc, sống dở chết dở, nhưng đồng thời là một môi trường màu mở cho các loài sâu cầm quyền phát triển béo tốt, thì các nước lớn ấy đều có lợi. “Trái độn” Việt Nam cứ hâm hấp trong bầu khí tranh chấp ba rọi. Họ kín đáo đưa những mũi kim tiêm vào cơ thể Việt Nam, khi thì thuốc độc, lúc thuốc hồi dương để duy trì tình trạng một Việt Nam lâm sàng. Với đối tượng đang “trong cơn mê nầy”, họ có thể bàn bạc chia nhau “thị phần” hoặc khoanh vùng “tô giới”. Giả sử rằng, Trung Quốc sẽ “nhường” một thị phần béo bở ở Thượng Hải, Tô Châu…, hay khoanh một vùng “tô giới” ở Duy Ngô Nhỉ, Nội Mông, Tây Tạng… cho Mỹ, để cùng hợp tác kinh doanh mà không hề sợ Mỹ chiếm đóng, lại vừa để cùng nhau “án ngử” phía Liên Bang Nga, đổi lại, Việt Nam được “nhả” về tay Trung Quốc, xứng đáng cho một xứ sở đã từng tuyên bố trung thành “không ăn ở hai lòng” với Trung Quốc. Việt Nam sẽ mở đầu cho cả gói Đông Dương, Thái Lan và một phần Biển Đông sẽ được “Tàu hóa”. Miền biển đối diện, từ Hoa Đông xuống đến Philippine, Malaysia, Singapor vẫn êm ả là đồng minh của Mỹ. Đúng là Châu Á – Thài bình Dương sẽ thái bình! Ai có thể cho rằng Mỹ không chân chính, không phải đạo ?. Lại đứng về phía lợi ích quốc gia của họ, sao gọi được họ là không sòng phẳng hay không khôn ngoan ? Nó cũng pù hợp với phe “không ăn ở hai lòng”, lại “cùng chung ý thức hệ” của Việt Nam, phải chăng là đạt được “đại cục hửu nghị” ? Có gì mà không êm ấm ? Con cái lại được thong dong đi học hành – định cư ở Mỹ, lại được vi vu sang Tàu làm ăn? Cuộc chiến đấu “oanh liệt” của Việt Nam được xếp lại vĩnh viễn trong viện bảo tàng.

Ai dám chắc rằng đó sẽ không là một kịch bản, nếu Việt Nam cứ mãi ở thể chế “trung tính”, “ni homme ni famme” nầy?

Bởi Việt Nam đang là con bịnh, con bịnh của một thứ hội chứng tồn đọng của một giai đoạn còn rớt lại của thời đại, là thân phận của kẻ chậm hiểu, theo đuôi và chỉ hớp lấy bụi độc đằng sau những người đi trước.

Không thể trách người mà phải tự trách ta.

Nếu thảm cảnh trên xảy ra, đó không chỉ là cái tội của ĐCS, mà là của cả nhân dân Việt Nam. Vì ươn hèn nên mới có kẻ lãnh đạo ươn hèn, vì đui mù mới có kẻ dẫn đường đui mù.

Nếu không tự khẳng định mình, không khơi dậy được sức sống của nhân dân, và nhân dân không tự làm cho mình mạnh lên, nếu không cải cách giáo dục và giáo dục không đòi hỏi mạnh mẽ sự cải cách, thì chừng nào Việt Nam thoát khỏi cơn trầm cảm và rối loạn đa nhân cách xã hội chủ nghĩa như hiện nay, để lại rơi vào một bi kịch mới? Chừng nào thì Việt Nam được như các nước Asean với cơn mộng du “hiện đại hóa”? Chừng nào thì dân Việt Nam dở bung được nắp nồi từ lâu đang hấp mình? Cái nắp vung “thể chế” đang tạo nên một thứ hội chứng đặc biệt, là sản phẩm của chủ nghĩa chứa đầy sâu bọ và chất độc hại.

Đổi mới triệt để nền giáo dục là con đường chuyển hóa khả dĩ nhất, căn cơ, êm thấm, bền vững, như thế kỷ trước ở Nhật mà Fukuyawa đã làm, ở Việt Nam như Phan Châu Trinh đã từng thống thiết kêu gọi. Ở thời điểm quá chín mùi nầy, mà Lãnh đạo Việt Nam không làm được, thì xứng đáng bị nguyền rủa, như lời của một người trẻ đã hét lên trong đồn công an: “Hãy đi chết đi! ” (ý nói là ĐCS..). Lời nguyền rủa thật quá ngây ngô, nhưng lại làm chảy nước mắt. Lời nguyền rủa cũng không xô ngã được ghế bàn. Thế thì, cái giá nào sẽ phải trả dù sớm hay muộn? “Thành nhân” không xem trọng, thì “thành công” sẽ chẳng có nghĩa, vì là thành công gì? Thiểu số “thành đạt” ư? Dân tộc lụn bại, lịch sử sẽ lên án chỉ là lời an ủi đáng tiếc?

Trong những năm qua đã có một sự chuyển động tích cực để thoát ra khỏi cơn hội chứng, đầy phấn khích, từ phía nhân dân, từ giới trí thức và văn nghệ sĩ, từ những quân nhân, cán bộ về hưu, và cả một bộ phận đang trong bộ máy nhà nước. Cái “uy” của cơ chế hâm hấp bạo lực không còn như trước, mà đã rơi tuột thảm hại. Những người làm công tac an ninh sẽ trực tiếp ôm lấy các hậu quả của những cơn “giật cục” của Lịch sử. Tiếng nói của người dân ở hè phố, ở quán cà phê, ở lề đường, trong những căn nhà rách nát, trên đồng ruộng, trong những chỗ gặp mặt riêng tư, thậm chí có lúc ở chỗ đông người, trên mạng, trên facebook có tỏ ra là “kính trọng” các “lãnh đạo” chút nào đâu! Chỉ có sự coi khinh và căm giận, đó là biểu hiện của sự khởi đầu! Một số tổ chức của xã hội công dân đã được hình thành.

Dù sống trong bầu khí hội chứng mịt mù, nhưng các thế hệ thanh niên vẫn tiếp tục trưởng thành. Đã có những bộ phận thanh niên, xứng đáng là tiền phong đang bước lên phía trước, với sự kiêu dũng, cương nghị, thông minh đáng phục. Còn đại bộ phận thì sao? Từ cuộc giao lưu ngày 28-12 năm 2013, ông Phó Thủ tướng Vũ Đức Đam vừa đúng 50 tuổi đã ngọt ngào xưng “Bác, Cháu”, rất dị hợm, với 650 đại biễu Sinh Viên Đoàn viên ngoan toàn quốc, và rất “tương ứng”, những người trẻ nầy cũng xưng hô lại “Cháu, Bác”. Cả hai không phải là biểu hiện của một loại sâu bệnh của nền giáo dục hay sao? Thì hôm nay, mới đây, cuộc tiếp xúc của một số Sinh viên Hà nội với Đại biểu Quốc hội đã không còn như thế, họ đã bắt đầu đứng lên, xưng “Chúng tôi” một cách trưởng thành. “Chúng tôi” là biểu hiện sự thức tỉnh về vai trò và xác định tư thế của mình.

Việt Nam đang cần nhiều tiếng nói, khởi đầu bằng danh xưng “Chúng tôi”, cất lên từ khắp đất nước, để tự khẳng định vị trí của người công dân của một nước độc lập, một dân tộc từng biết nói “không có gì quý hơn Độc Lập Tự Do”, để khẳng định quyền sống bình đẳng của con người, tự kiến tạo một xã hội công dân để đáp lại cái kiêu ngạo của các giai tầng đẳng cấp đang thống trị, dù rất lạc lòi của thời đại, từ trung ương đến địa phương, một thứ đẳng cấp khoát áo “Xã Hội Chủ Nghĩa”, đội mũ ‘Mác-Lê-Mao”, xưng mình là ‘Cộng Sản”, miệng nói nhảm về biện chứng, ưởng ngực lên hãnh diện và hoang tưởng vì có cái ghế ngồi, tài sản và dinh thự. Đó là hội chứng tổng hợp của một cơn điên có hệ thống.

Chưa bị mất nước, nhưng cái nhục và sự khốn quẫn đã hiện hình, báo hiệu đà rơi xuống tận đáy.

Một nữ doanh nhân vừa trở về từ hội chợ quốc tế tổ chức ở Hồng Kông, đã quá xấu hổ về sự bêu xấu không thể chối cải của tật ăn cắp “phổ biến”, “có hệ thống” của người Việt. Làm quan mà không biết nhục chăng? Nhưng làm dân lại rất nhục. Trong nước thì quan chức vang danh tham nhũng, ra ngoài thì nhân viên vang lừng ăn cắp, thế thì cái gì là sức mạnh đã từng “đánh thắng các đế quốc to”? Nó ở đâu rồi? Ai đang làm hỏng chúng?

Nhưng mặt khác, từ tiềm thức dân tộc đã kết tinh nên những khí phách.

Anh Đoàn Văn Vươn đã đứng lên đòi sự công bằng, bằng súng Hoa Cải, là tinh thần khẳng khái của nông dân Việt Nam. Anh Đặng Ngọc Viết là sự đáp trả xứng đáng của một nhân cách hoàn hảo, trong tình huống bi hùng của một hoàn cảnh bắt buộc. Thầy giáo Đinh Đăng Định là một chuẩn mực yêu nước của một tấm gương kiên định, tự nguyện gánh vát trách nhiệm với tấm lòng nhân ái, phản chiếu sâu sắc sự tàn bạo của một giai đoạn vong thân tập thể. Tất cả các anh là bậc Thánh của nhân dân trong thời đại nầy, đáng được xây dựng đền thờ, một ngày nào đó điều nầy có thể diễn ra. Bà con Dương Nội làm lễ quyết tử để giữ đất là tiếng nói bất khuất, có tính chất nền tảng. Chúng ta không thể kể hết, tiếp nối lịch sử của Hoàng Diệu, của Nguyễn Tri Phương, có những vị lão tướng, lão thành… và bao nhiêu là tấm gương của người trẻ.

Trong bài viết: “Hư học- hư danh – làm hư cả… cơ chế” của Kỳ Duyên, (1) tôi không đồng tình. Phải nói ngược lại “Cơ chế đã làm nên cái Hư học – Hư danh” và làm hư tất cả. Không trách gì người học, không trách gì thanh niên.

Tất cả phải làm lại. Làm lại giáo dục, từ sự phá bỏ cái nền tảng đẻ ra nó.

Cần có cái đầu và trái tim của những cụ Phan./.

Nguồn: Hạ Đình Nguyên/Blog Người Lót Gạch

Những Loại Bệnh Xã Hội Phổ Biến Hiện Nay Ở Việt Nam

Rất nhiều người quan hệ tình dục thoải mái “bừa bãi”, nhưng lại không nắm rõ về nguy cơ mắc phải những lây truyền qua đường tình dục (STD). Bạn hãy tự trang bị kiến thức về các loại bệnh xã hội để bảo vệ sức khỏe tình dục cho chính mình.

Các loại bệnh xã hội phổ biến

1. Bệnh xã hội HIV/AIDS

Ba mươi bảy năm trước, các bác sĩ Mỹ lần đầu chạm trán với virus đáng sợ và bí ẩn mang tên HIV – thủ phạm cướp đi sinh mạng những thanh niên trẻ tuổi bằng cách phá hoại hệ miễn dịch đang khỏe mạnh của họ. Và từ đó, bệnh xã hội HIV lan rộng ra toàn cầu trở thành đại dịch đáng sợ được gán cho cái tên “căn bệnh thế kỷ”.

Tính đến tháng 6/2015 có đến 12000 ca nhiễm mới, số người nhiễm HIV còn sống ở Việt Nam được báo cáo là khoảng 227.000 trường hợp với trung bình 12.000 – 14.000 ca nhiễm mới mỗi năm. Đại dịch HIV có thể bùng phát bất cứ lúc nào.

Theo định nghĩa được quy định tại Điều 2 của Pháp lệnh phòng chống nhiễm virus gây ra hội chứng suy giảm miễn dịch mắc phải ở người (HIV/AIDS), thuật ngữ HIV và AIDS được hiểu như sau:

– HIV là tên của loại virus gây ra hội chứng suy giảm miễn dịch mắc phải ở người. Khả năng lây truyền của bệnh xã hội HIV là qua quan hệ tình dục, qua đường máu hoặc truyền từ mẹ sang con trong thời kỳ mang thai, sinh đẻ và cho con bú.

Dấu hiệu bệnh xã hội HIV

Những dấu hiệu của bệnh HIV/AIDS gồm có:

Tiêu chảy, sốt và ho kéo dài trên 1 tháng

Nổi mụn, ban đỏ ngứa da toàn thân

Hay tái phát bệnh Zona

Nổi hạch 1 số vị trí (không tính hạch ở bẹn) kéo dài trên 3 tháng.

Hiện nay, bệnh xã hội HIV/AIDS chưa có phương thuốc điều trị triệt để, nhưng với sự tiến bộ của y học đã tìm ra giải pháp điều trị HIV/AIDS hiệu quả, đó là thuốc kháng virus (ARV). ARV hoạt động với cơ chế dùng khả năng ức chế sự nhân lên của virus trong cơ thể giúp giảm thiểu tải lượng virus dưới ngưỡng phát hiện.

Theo báo cáo của UNAIDS (Chương trình Phối hợp của Liên Hợp Quốc về HIV/AIDS), điều trị bằng ARV sớm giúp giảm 53% nguy cơ chuyển sang AIDS và tỷ lệ mắc các bệnh khác như lao, viêm phổi.

2. Bệnh xã hội lậu

cũng được xếp vào top đầu những bệnh xã hội phổ biến tại Việt Nam cũng như thế giới. Thống kê của Tổ chức Y tế Thế giới cho thấy hàng năm trên thế giới có khoảng 62 triệu ca mắc bệnh lậu. Bệnh được lấy tên khoa học là Neisseria gonorrhea – tên của nhà khoa học đã tìm ra loại vi khuẩn này.

Bệnh xã hội lậu ở lưỡi một bệnh nhân

Ở Việt Nam, 90% người mắc bệnh lậu thông qua quan hệ tình dục không an toàn kể cả gián tiếp lẫn trực tiếp.

Căn bệnh xã hội này gây những tác hại nghiêm trọng cho cả nam lẫn nữ nếu không được chữa trị. Đối với nữ, vi khuẩn lậu xâm nhập gây viêm niệu đạo, âm đạo, âm hộ, tử cung và phần phụ bao gồm buồng trứng, vòi trứng. Khi vòi trứng bị sẹo, tắc dính khiến nữ giới có nguy cơ cao bị vô sinh.

Ở nam giới, khi lậu chuyển sang mãn tính là lúc biến chứng của bệnh rõ nhất. Nam giới thường gặp rắc rối về đường tiết niệu, khuẩn lậu tấn công đến tinh hoàn, mào tinh hoàn, tuyến tiền liệt gây viêm nặng. Chất lượng tinh trùng cũng từ đó bị ảnh hưởng dẫn đến khả năng vô sinh.

Nếu điều trị bệnh lậu ngay từ giai đoạn đầu, sẽ giúp quá trình điều trị trở nên đơn giản hơn.

3. Bệnh giang mai – Một bệnh xã hội nguy hiểm

Bệnh do xoắn khuẩn giang mai có tên gọi Treponema pallidum gây ra, cũng lây lan chủ yếu qua đường tình dục không an toàn. Sau khi vi khuẩn vào cơ thể sẽ ủ bệnh khoảng 3-5 ngày, có người lâu hơn là 2-3 tuần. Bệnh có giai đoạn lậu cấp tính và lậu mãn tính – nếu bước vào giai đoạn này sẽ khó để điều trị hiệu quả.

Đối với giới nữ, dấu hiệu của những bệnh xã hội này khá kín đáo nên khi lậu chuyển sang giai đoạn mãn tính các chị em mới nhận biết được. Dấu hiệu là âm hộ âm đạo viêm đỏ, sưng tấy; đi tiểu rắt, tiểu nóng rát, có khi kèm máu và mủ. Bạn nên để ý khí hư, nếu khí hư có màu vàng và mùi hôi, vùng dưới bị đau âm ỉ, đau xương mu khi quan hệ tình dục, có thể bạn đã mắc bệnh giang mai.

Nam giới dễ nhận biết dấu hiệu của bệnh giang mai ngay ở giai đoạn cấp tính nên tỷ lệ chữa khỏi bệnh cao hơn nữ giới. Các dấu hiệu cho thấy bệnh lậu xuất hiện ở nam giới là: tiểu rắt, tiểu ra mủ đặc bám ở đầu dương vật, dương vật sưng tấy kèm theo triệu chứng sốt nổi hạch ở bẹn.

Mặc dù nguy hiểm, bệnh hoàn toàn có thể điều trị được bằng thuốc kháng sinh nếu được phát hiện và điều trị trong giai đoạn đầu.

4. Bệnh xã hội phổ biến nhất: sùi mào gà

Nguyên nhân gây bệnh sùi mào gà là virus Human papilloma virus (HPV). Quan hệ tình dục qua đường hậu môn là con đường dễ bị nhiễm bệnh nhất.

HPV gồm 20 chủng loại cùng chung những biểu hiện là mụn cóc, hột cơm, u nhú hay tổn thương phẳng nhiều trường hợp lây nhiễm không gây tổn thương nhìn thấy được ở cơ quan sinh dục. Nguy hiểm nhất là HPV type 6, 11, 16, 18, có thể gây ra bệnh sùi mào gà.

Bệnh xã hội sùi mào gà ở mắt bệnh nhân

Lúc đầu, căn bệnh xã hội này biểu hiện ra bên ngoài những vết sùi nhỏ mềm, màu hồng tươi với đường kính khoảng 1,2 mm. Về sau, chúng sẽ phát triển thành những gai hoặc lá, chiều dài có thể lên đến vài cm, chúng phát triển thành mảng rộng trông giống như mào gà hoặc hoa súp lơ màu hồng tươi, có mủ ở những nhú sùi.

Để điều trị sùi mào gà, các bác sĩ ở phòng khám Hưng Thịnh sẽ kết hợp sử dụng thuốc, vật lý trị liệu: tia laser, áp lạnh, hay phương pháp tiên tiến nhất hiện nay dao LEEP tùy thuộc vào mức độ tình trạng bệnh của mỗi người.

Cách phòng tránh các bệnh xã hội

Cả nam và nữ đều nên vệ sinh bộ phận sinh dục thường xuyên 2 lần/ngày, trước và sau quan hệ tình dục. Đối với nữ, có thể vệ sinh kỹ hơn trong những ngày có kinh nguyệt.

Quan hệ tình dục lành mạnh, an toàn: nên chỉ quan hệ tình dục với 1 bạn tình, không nên quan hệ tình dục bữa bãi. Luôn sử dụng bao cao su khi quan hệ với bạn tình.

Khám định kỳ sức khỏe sinh sản 6 tháng/lần để phát hiện sớm mầm bệnh, làm các xét nghiệm phát hiện ung thư cổ tử cung, ung thư dương vật.

Luyện tập thể dục thể thao, uống nhiều nước, ăn nhiều hoa quả để nâng cao hệ miễn dịch cho cơ thể chống lại sự phát triển của virus.

Tỷ Lệ Cao Huyết Áp Ở Việt Nam

Cao huyết áp là một căn bệnh nguy hiểm hiện đang rất phổ biến trên thế giới cũng như ở Việt Nam. Nó là một mối nguy hại rất lớn đối với sức khỏe của con người, là một trong những nguyên nhân gây nên tình trạng tử vong hàng đầu đối với người lớn tuổi. Nhận thức được mối nguy hiểm như vậy, nên căn bệnh cao huyết áp thường xuyên được tuyên truyền rộng rãi tới cộng đồng để hạn chế phần nào sự gia tăng nhanh chóng của căn bệnh.

Còn tại một quốc gia phát triển hàng đầu như Hoa Kỳ, các thống kê cho thấy có khoảng 50 triệu người bị cao huyết áp ( năm 1991) chiếm 20% tổng dân số và trên 30 % trong số người lớn hơn 18 tuổi. Con số này tiếp tục gia tăng chóng mặt lên 74,5 triệu người vào năm 2006. Theo đó, cứ 3 người lớn có một người bị cao huyết áp.

Đó là ở các quốc gia phát triển, vậy ở các nước đang phát triển trong đó có Việt Nam tỷ lệ cao huyết áp là như thế nào? Tỷ lệ cao huyết áp ở Việt Nam là bao nhiêu?

Một tin buồn là tỷ lệ cao huyết áp ở các nước Châu Á, Châu Phi trong đó có Việt Nam cao hơn nhiều so với các nước phát triển và đang có chiều hướng gia tăng một cách nhanh chóng.

Cũng có thể hiểu nguyên nhân của tình trạng này bắt nguồn từ trình độ phát triển kinh tế – xã hội tại các quốc gia này còn thấp, ngân sách cho y tế và phúc lợi xã hội không đủ để giải quyết mọi vấn đề. Mà cao huyết áp chỉ là một trong số hàng chục, hàng trăm bệnh được liệt kê trong danh sách các bệnh cần được quan tâm giải quyết.

Một thống kê khác về tỷ lệ cao huyết áp ở Việt Nam được thực hiện bởi GS. Phạm Gia Khải năm 2002 ở miền Bắc, tần suất tăng huyết áp ở người trưởng thành là 16,3%. Đến năm 2009, theo điều tra của Viện Tim mạch Quốc Gia tại 8 tỉnh thành phía Bắc cho thấy tỷ lệ bệnh tăng huyết áp chiếm 25,1% ở người trên 25 tuổi. Điều đáng lưu ý là có một số lượng rất lớn người bị tăng huyết áp chưa được điều trị hoặc có được điều trị nhưng chưa đầy đủ.

Bài viết chỉ mang tính chất tham khảo. Hiện tại Vườn Dược Thảo đang có một số sản phẩm hỗ trợ bệnh cao huyết áp. Các bạn có thể tham khảo cuối bài viết hoặc gọi điện ngay tới hotline để được tư vấn miễn phí.